Chương trước
Chương sau
- Mật Kết-

Do có hội thao nên được tan học sớm, Bạch Dương muốn đi đón em trai, Tăng Lý và Phí Lập bèn đi cùng cậu ta ra cổng trường.

Bạch Dương nhìn đám học sinh, Tăng Lý hỏi, "Em cậu tên là gì?"

"Bạch Quả Quả." Bạch Dương ngại ngùng nói.

Phí Lập tò mò: "Sao lại là Bạch Quả Quả? Nghe cứ như tên gọi ở nhà ấy, không giống như tên của cậu."

Bạch Dương gãi gãi má, "Lúc tôi học tiểu học đặt cho em ấy, lúc ấy ba mẹ tôi đều mất rồi... tôi đặt cho em ấy cái tên này là vì dì tôi vừa mới mua bạch quả cho tôi ăn."

"Cậu còn có dì à." Phí Lập hỏi, "Thế sao bây giờ lại một mình?"

"Nói ra thì dài lắm." Bạch Dương cười, bỗng nhiên chú ý đến sạp hàng bên đường, quay đầu hỏi, "Hai người muốn ăn kẹo bông không? Tôi mua cho hai người."

Phí Lập cúi đầu hỏi Tăng Lý, "Ăn không?"

Tăng Lý gật đầu, "Bọn tôi tự mua thôi."

wtp Mật Kết

"Không sao, đừng khách sáo." Bạch Dương đi lên trước mua ba cây kẹo bông, không quay đầu lại nói, "Tôi chỉ có thể mời hai người cái này thôi."

Ông chủ thấy cậu ta trông khá đẹp trai, dáng vẻ giống như một học sinh ngoan bèn cười: "Cậu nhóc, kẹo bông nhà chú ngon lắm, nếu thích thì tan học có thể đến đây, gần đây chú mới đến chỗ này để phát triển, giới thiệu bạn bè đến chú giảm giá cho, haha."

Bạch Dương cười đôi mắt cong cong, nhận lấy kẹo bông: "Cảm ơn chú."

Trường của Bạch Quả Quả cách đây cũng không tính là xa, nhưng cũng phải đi mất một lúc, cách thôn Thành Trung lại càng xa, Tăng Lý và Phí Lập một người cầm một cây kẹo, Tăng Lý hỏi, "Bình thường cậu... đưa Quả Quả đi học thế nào?"

Tuy gần đây có xe bus, nhưng với tình hình của Bạch Quả Quả thì không được thích hợp lắm.

"Đạp xe." Bạch Dương ngẩng đầu cười, giống như đang nói một chuyện rất bình thường, "Cũng không xa lắm, bốn giờ dậy đạp xe đưa em ấy đến trường rồi lại đạp xe về đi làm, vừa đủ thời gian."

Tăng Lý ồ một tiếng, không biết nói gì nữa, Phí Lập nhìn chiếc kẹo trên tay cậu ta, cây kẹo được bọc trong túi nilon.

"Mua cho em trai cậu à?" Phí Lập hỏi.

"Ừm, Quả Quả thích ăn đồ ngọt." Bạch Dương nói, "Tôi ăn đồ ngọt không quen lắm."

"Thế à, nếu cậu thích ăn đồ ngọt thì tốt biết mấy, tôi thích ăn kem vị dâu tây, mùi vị rất ngon." Tăng Lý tiếc nuối nói.

Bạch Dương không trả lời, cười nhạt, rất nhanh Tăng Lý đã về tới gần nhà, cậu và Phí Lập dừng lại tạm biệt Bạch Dương.

"Bọn tôi ở đây, có việc gì có thể đến đây tìm bọn tôi." Tăng Lý nói.

wtp Mật Kết

Phí Lập đút tay trong túi quần, cứ như thần bảo vệ cho Tăng Lý vậy, hắn gật đầu, "Ờm, dù sao cũng không bận gì."

Bạch Dương cực kỳ tự nhiên nói được, cậu trai mặc áo trắng mang dáng dấp của thanh xuân, vừa ngây ngô vừa sạch sẽ. Tăng Lý đứng nhìn cậu ta rời đi, Phí Lập bèn kéo đầu cậu quay lại, lôi cậu lên lầu.

"Để ý đến cậu ta thế là, nhìn chằm chằm người ta rõ là lâu?" Phí Lập cố ý nói.

"Hở, không có gì... đừng có ghen linh tinh."

Phí Lập quay đi không thừa nhận, "Anh còn lâu mới ghen, có gì đâu mà ghen."

Tăng Lý cũng không vạch trần hắn, lấy chìa khoá ra mở cửa, Phí Lập ngáp một cái rồi vào cửa, ném hai đôi giày xuống đất rồi hai người thay dép bước vào nhà.

"Nhưng mà nói thật, cậu ta khá là thảm." Phí Lập vào bếp mở cửa tủ lạnh, cắm ống hút vào hộp sữa đã được ướp lạnh, dựa người vào bàn bếp uống, "Tất cả là số mệnh."

"Còn không?" Tăng Lý ngó đầu qua mở cửa tủ lạnh không thấy còn nữa, hơi tiếc nuối, "Ừm, nên em đang nghĩ... em có thể làm gì cho những người như thế."

"Anh thấy gì cũng được. Xã hội này không công bằng không chỉ ở con người, còn nhiều thứ nữa, không chỉ có như thế này, chúng ta nhìn thấy cũng chỉ là một góc của núi băng mà thôi." Phí Lập vừa nói vừa đưa hộp sữa hắn đã uống một nửa đến bên miệng Tăng Lý, "Này."

Tăng Lý đẩy ra, "Anh uống rồi... không uống." Cậu nghĩ, "Cũng đúng... có thể giúp đã tốt lắm rồi."

"Sau này sẽ có cơ hội, trưởng thành đi làm rồi những việc có thể làm sẽ nhiều hơn so với bây giờ. Em vừa chê anh đúng không? Chê anh đúng không? Bọn mình mới yêu đương được bao lâu mà em đã chê anh rồi..."

Phí Lập tủi thân ôm lấy Tăng Lý đẩy cậu ngã lên ghế sofa, cù cậu, trêu trọc cậu, "Ai bảo em chê anh, còn dám chê anh không hả?"

"Đừng... ha ha ha, đừng... ha ha ha." Tăng Lý cực kỳ sợ nhột, cầu xin tha thứ, "Không chê, không chê... em đùa thôi."

Phí Lập nhéo mũi cậu, dạy dỗ, "Nước bọt của anh em cũng nếm rồi, còn chê cái này à?"

Tăng Lý đỏ mặt, "Anh nói lung tung gì đấy."

Bữa trưa cực kỳ đơn giản, Phí Lập tự tay xuống bếp làm cơm, nói là buổi chiều Tăng Lý phải thi chạy nên phải để cậu nghỉ ngơi thật tốt.

Tăng Lý đứng bên ngoài nhìn hắn, cười: "Buổi chiều không phải anh cũng phải thi à, hay là... để em làm cho."

Phí Lập đăng ký mục 1000 mét cho nam, nhảy xa, nhảy cao. Ba mục này chiều nay đều thi cả.

"Làm có một tí cũng không mệt được, anh đây thể lực rất tốt, gọi là gì nhỉ... công cẩu eo em biết không." Phí Lập quay đầu khoe khoang.

Tăng Lý cảm thấy nói chuyện với hắn rõ ràng là tiện thể nói luôn mấy thứ không đứng đắn mà, Phí Lập nghĩ một lúc rồi nói, "Nhưng anh cũng phải làm nhanh lên thôi, thời gian thi trùng với thời gian em thi, nửa đầu anh không chạy cùng em được."

"Không sao đâu." Tăng Lý bóc vỏ cà chua, "Hình như vòng cuối mới được chạy cùng mà. Với lại em chạy nhanh lắm đấy."

"Ha ha ha, thỏ nhỏ của chúng ta giỏi nhất." Phí Lập cười quay đầu lại, "Nhưng em phải cẩn thận thể lực không đủ thì đừng có cố, đừng có mà lúc đầu thì nhanh lúc sau lại không còn sức mà chạy."

Tăng Lý gật đầu, "Em biết rồi."

Cậu bỏ quả cà chua vào tủ lạnh, bỗng nghĩ đến gì đó lại nói, "À, không phải vẫn còn tôm lần trước mua à." Tăng Lý ngồi xổm xuống vội mở ngăn đông lấy túi tôm ra, "Anh còn muốn ăn không?"

Phí Lập nhìn sau đó lắc đầu, "Gần đây không muốn, sao thế?"

"Em... cho Bạch Dương nhé? Em trai cậu ấy hình như rất thích ăn tôm." Tăng Lý nói.

Dù dao lần trước cũng ăn rất nhanh.

wtp Mật Kết

"Ừm, được." Sau khi Phí Lập bỏ thức ăn ra đĩa thì rửa tay, "Khi nào cho?"

Tăng Lý nghĩ rồi nói, "Tí nữa đi? Tối lại quên mất."

Phí Lập, "Được, ăn cơm trước đã, tí nữa anh đưa em đi."

Gần đây thời tiết rất lạnh, hai người ăn cơm xong trước khi ra khỏi cửa còn mặc áo khoác bông, nhiệt độ giảm đột ngột thật sự nguy hiểm, hơn nữa còn đạp xe đạp.

Phí Lập đạp bàn đạp lắc lư đưa Tăng Lý đi, "Lạnh chết mất, chân mất hết cảm giác."

Xe dần dần ổn định.

Tăng Lý ngồi đằng sau ôm chặt eo Phí Lập, hơi ấm lan ra toàn thân, bỗng cậu cảm thấy không còn lạnh nữa, con đường này có thể cứ thế chạy mãi, mãi mãi không đến điểm cuối cũng được.

... Nhưng Phí Lập sẽ mệt chết mất.

Không biết đi bao nhiêu lâu, cảnh vật xung quanh dần dần biến đổi, trong mắt Tăng Lý chỉ còn lại một mình Phí Lập, bỗng cậu nghe thấy âm thanh không đúng lắm.

Tiếng trẻ con đang khóc hoà lẫn với tiếng đấm đá và tiếng mắng chửi.

"Đụng phải ông đây còn không biết đường xin lỗi? Khóc thì có tác dụng gì, mày có thấy phiền không, khóc nữa ông đây đánh chết mày!"

"Ôi trời, đúng là đứa ngốc, nhỏ thì ngốc, lớn rồi cũng đẹp trai đấy."

"Mấy đứa nhỏ thiểu năng trí tuệ như này còn sống làm gì, dù sao cũng còn nhỏ sao không bóp chết luôn đi? Ha ha ha, ngoài việc thêm phiền phức ra thì còn có thể làm gì được nữa?"

Dừng xe lại.

Tăng Lý và Phí Lập nhận ra điều gì đó, hai người nhìn vào trong ngõ nhỏ, không nói hai lời vội vàng xuống xe chạy vào trong.

Mà ở đó.

Môi Bạch Dương bị thương, ôm chặt lấy Bạch Quả Quả đang khóc, đỡ lấy nhúng cú đấm cú đá. Trong tay cậu ta nắm chặt cây gậy dưới đất, dường như không thể nhịn được nữa, bỗng cậu ta thở phì phò đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu nói:

"Đm bọn mày ai dám nói em trai tao một chữ nữa... tao sẽ giết người đó!"

30/06/2024
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.