Chương trước
Chương sau
- Mật Kết-

Kỳ nghỉ quốc khánh của Du Du đã kết thúc nên bà phải đi làm, Tăng Lý vừa về đến nhà vừa hay đụng Tưởng Tu Vũ đang ra khỏi cửa.

Hai người lâu lắm rồi không gặp, nói chuyện một lúc lâu, Phí Lập đứng bên cạnh khoanh tay khó chịu: "Hai người không coi tôi là người à?"

Sau đó Tưởng Tu Vũ chào hỏi Phí Lập một tiếng, Tăng Lý ngại ngùng cười, rồi ba người vào nhà cùng nhau.

wtp Mật Kết

Tưởng Tu Vũ vốn định gọi Tăng Lý đi chơi quốc khánh cùng mình, nhưng Tăng Lý vừa mới về đã bận rộn, vừa nói chuyện với cậu ta vừa làm việc, làm cậu ta hơi ngại.

Phí Lập cũng giúp một tay, chẳng hiểu vì sao Tưởng Tu Vũ lại cảm thấy mình ở đây không hợp lắm, không thể nói rõ được cái cảm giác ấy.

Cứ cảm thấy... cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn?

Cậu ta rất là biết thân biết phận chuồn mất.

Nhưng trước khi cậu ta đi, Tăng Lý vừa khéo nhắc đến chuyện biểu diễn của Thái Khang, Tưởng Tu Vũ kinh ngạc nói: "Hả? Hai người cũng quen nhau à?"

Đúng là vừa khéo.

Người bạn mới gần đây của cậu ta, Hàn Đông và Thái Khang, Tăng Lý đều quen cả.

Tăng Lý cũng ngạc nhiên, nghe cậu ta nói mới biết hóa ra trước kia có một lần Tưởng Tu Vũ suýt nữa thì bị chủ nhiệm giáo vụ bắt được vì đi muộn, Thái Khang đúng lúc đi ngang qua, kéo cậu ta chạy.

Từ sau lần ấy hai người cũng xem như quen biết.

wtp Mật Kết

"Ờm, thật ra tôi vẫn luôn muốn biết anh ấy học lớp nào, nhưng lại cứ quên hỏi." Tưởng Tu Vũ ngại ngùng nói, cậu ta chạy về nhà mình, lúc quay lại thì cầm theo một cái vòng tay, "Lần trước anh ấy đánh rơi, tôi vẫn luôn muốn trả lại cho anh ấy, nhưng mà không tìm thấy, không có cơ hội để trả lại."

Hóa ra lần trước Thái Khang và cậu ta chỉ trao đổi tên thôi, những thứ khác thì quên nói.

Phí Lập không hề khách sáo nhận lấy, không vui khi tay Tăng Lý bị người khác chạm vào, tỉnh bơ nói: "Được rồi, để tôi đưa cho nó."

Sau khi Tưởng Tu Vũ đi, Tăng Lý nhìn Phí Lập hơi buồn cười, cảm thấy hắn cứ là lạ.

"...Sao cậu lại như thế?" Tăng Lý nói.

Phí Lập nhướng mày, ngoài mặt bình tĩnh thoải mái nói: "Tôi thế nào?" Thật ra là nuốt một ngụm nước miếng, căng thẳng cực kỳ.

Tăng Lý suy nghĩ một lúc rồi đánh giá: "Ấu trĩ."

Phí Lập thở ra một hơi, không thể nói rõ là vui mừng hay là thất vọng.

Phí Lập kéo Tăng Lý bổ nhào vào ghế sofa, cũng không thèm quan tâm đến cậu đã thu dọn xong chưa, vừa nãy có người ở đây, hắn phải cố nhịn, thật ra đã muốn bắt nạt Tăng Lý từ lâu.

"Nói ai ẫu trĩ? Nói ai ấu trĩ hả?" Phí Lập lật áo cậu ra cù, bắt nạt cậu, "Nói anh cậu ấu trĩ, to gan nhỉ?"

Ai bảo cả ngày cậu cứ ngoan ngoãn như vậy, rất là quyến rũ.

Tự mình gây ra – đáng đời!

Tăng Lý bị hắn cù cười lớn không ngừng, luôn miệng xin tha, Phí Lập nghe âm thanh của cậu mà mặt đỏ tai hồng, vội vàng ngồi dậy, vắt chéo hai chân.

Tăng Lý sán lại gần trêu hắn, mặt mày ửng hồng, màu đỏ nổi lên lúc nô đùa vẫn chưa tan hết.

"Xem tivi không?" Sao đột nhiên lại ngồi đơ ra đó?

Phí Lập sống chết ngồi vắt chân không cử động: "Không, không xem! Ngồi sang một bên!"



Tăng Lý: "...."

Cậu chọc chọc hai cái vào eo Phí Lập, Phí Lập cắn răng bực lên, cuối cùng cậu lại bị Phí Lập đè xuống bắt nạt.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày.

Thi giữa kỳ đã đến.

wtp Mật Kết

Thi giữa kỳ vào tháng mười một Phí Lập vẫn còn hơi rỗng kiến thức, dưới sự đốc thúc của thầy giáo Tiểu Tăng thì hắn cũng ngoan ngoãn học thuộc cố gắng học hành... thôi được rồi hắn vẫn hay làm biếng, nhưng nói chung thì tốt hơn ngày trước nhiều rồi.

Vì đã hứa hẹn, Phí Lập mấy tháng này phải buộc chính mình lên tinh thần, lúc lên lớp trong lòng phải luôn thầm niệm đừng ngủ đừng ngủ đừng ngủ, cuối cùng nửa tháng còn lại cũng tiến vào trạng thái, không còn buồn ngủ như vậy nữa.

Hàn Đông vô cùng khiếp sợ với sự thay đổi của hắn.

"Đ-m? Đã nói là cùng nhau làm học sinh kém rồi mà con chó Phí Lập kia?" Hàn Đông khó tin, "Chẳng giống mày gì cả!"

Đúng lúc ấy Tăng Lý đang giải đề cho hắn, hai người kề sát nhau, tay chạm vào tay, cúi đầu một cái là có thể ngửi thấy mùi hương trên người nhau, Phí Lập ghét bỏ đuổi Hàn Đông, bảo hắn cút: "Cút sang một bên, bây giờ ông đây không có thời gian phí lời với mày."

Hàn Đông mặt như đưa đám đi mất, trước khi đi còn tố cáo hắn bội tình bạc nghĩa.

Tháng mười một, là tháng đại biểu cho một nửa học kỳ đã trôi qua, ban đầu mọi người chẳng ai có cảm giác gì, chỉ lúc nhắc đến mới giật mình nhận ra.

Ôi. Sao nhanh thế?

Tháng mười một là một tháng có cả tốt lẫn xấu, mùa đông lạnh lẽo, gió lạnh tê buốt, học sinh toàn trường đều đổi thành đồng phục mùa đông, giản dị mà lại hồn nhiên.

Mùa đông mọi người đều lười ra khỏi cửa phòng học, ai ai cũng làm tổ trong lớp, cửa lớp đóng chặt. Hơi ấm của được tạo ra từ cơ thể người lan tràn khắp lớp, nó mang đến một cảm giác ấm áp trong thời tiết lạnh giá này.

Tăng Lý học tốt, tính tình cũng tốt, trừ sợ người lạ ra thì gần như là chẳng có tính xấu gì.

wtp Mật Kết

Điều này cũng dẫn đến việc sau khi cậu phụ đạo cho Phí Lập n lần còn Phí Lập đi khắp nơi khoe khoang n lần... thì đã có vài người kéo đến nhờ cậu hướng dẫn làm bài.

Lúc đầu chỉ là mấy bàn đằng trước, Phí Lập vẫn có thể lấy cớ để đuổi người, đến lúc người đến càng ngày càng nhiều tiết tự học tối Tăng Lý gần như là bị người khác chiếm hết, không phải cậu đến chỗ người khác dạy mà là người khác đến chỗ cậu xin cậu dạy.

Phí Lập phiền muộn. Vừa cáu kỉnh vừa hối hận, hối hận xanh ruột.

...Hắn không nên khoe khoang!!

Nhưng vẫn có một thứ khiến Phí Lập vui từ tận đáy lòng.

Đó là Tăng Lý cười càng ngày càng nhiều.

Thật ra cậu là một cậu bé rất thích cười, nụ cười vừa thẹn thùng mà nho nhã, cực kỳ đẹp. Chỉ là trước kia không có bạn bè, vòng giao tiếp nhỏ hẹp, nên rất ít cơ hội để cười.

Nhưng bây giờ không như vậy nữa.

Trong lớp này không có sự kỳ thị, không ghét nhau, mọi người đều vui vẻ hòa thuận, đồng lòng hướng về mục tiêu phía trước. Tăng Lý vì học hành mà kết thêm được không ít bạn mới, còn về những thành phần không thích học cũng hay vì Phí Lập mà trêu cậu.

Dần dà, Tăng Lý đã trở thành người được yêu thích nhất lớp.

Một đứa con trai như cậu thật ra rất hiếm thấy.

Tiết thứ ba tự học tối, Tăng Lý tận tụy giải thích bài cho các bạn, Phí Lập ngồi đằng sau ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm cậu, cứ thế nhìn hết hai tiết học.

Vẫn không quay lại?!

Phí Lập khoanh tay, chân vắt chéo rung liên tục.



wtp Mật Kết

Hàn Đông nói với người bạn cùng bàn của mình: "Trông kìa, oán phụ. Oán phụ bị chồng mình bội tình bạc nghĩa kìa."

Phí Lập dựng lông, đạp ghế hắn: "Lần sau nói thầm thì nói nhỏ tí đừng để tao nghe thấy được không?!"

Hàn Đông cợt nhả, Phí Lập tức điên lên, trong bụng toàn là giấm, thật sự không thể nhịn được nữa, tự cho là thần không biết quỷ không hay mò đến bên cạnh Tăng Lý.

Người bạn kia ngồi giữa tổ hai, hắn và Tăng Lý ngồi ở hàng cuối của tổ bốn, Phí Lập chuyển ghế sang, giống như là đi ngang qua thôi, tự nhiên như thật ngồi xuống bên cạnh cậu.

Tăng Lý nhìn hắn một cái nhưng không nói gì, người bạn kia lại cười trêu ghẹo: "Phí Lập, đến đón vợ về nhà sao? Không đợi được nữa à?'

Bình thường mấy đứa con trai trêu đùa gì đó thì không có gì, nhưng người này là con gái nên Tăng Lý đỏ mặt, luống cuống: "Không... không phải đâu."

Nhưng Phí Lập lại chẳng cho cậu cơ hội giải thích, hắn gật đầu, vươn tay kéo Tăng Lý vào lòng mình, "Ờ, nếu đã biết rồi thì có thể để vợ tôi về chưa?"

Bình thường hắn không đùa giỡn với con gái, cũng rất ít khi nói chuyện cùng. Nhưng bây giờ hắn phải mang Tăng Lý về.

Cô bạn kia cười dựa người ra đằng sau, ném cho Tăng Lý một cái kẹo caosu, nói: "Được rồi, tiếp theo chỉ cần tính nữa là xong, cảm ơn cậu nha Tăng Lý, mau theo chồng cậu về đi, đừng ở lại chỗ tôi nữa, tôi cứ cảm thấy cậu ta muốn dùng ánh mắt giết tôi đây này."

Phí Lập cho cô bạn một hàm răng trắng.

wtp Mật Kết

Cô bạn: "...." Kinh khủng quá.

Tăng Lý cũng cười: "Cậu đừng cười nữa, nhìn giả lắm."

Phí Lập: "...." Tôi biết tôi nhìn có vẻ rất hung dữ, nhưng lời của cậu cũng hơi bị quá đáng đấy.

"Còn không phải do cậu hai tiết rồi vẫn chưa quay về à?" Phí Lập chuyển ghế về vị trí, xoa gương mặt mềm mại của cậu, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, "Nếu vừa nãy ông đây không đi bắt cậu thì có phải tối nay cậu không định quay lại đúng chứ? To gan phết nhỉ?"

Tăng Lý kêu đau, lúc hai người đi từ hàng cuối lên, Hàn Đông lại nói thầm với người bạn cùng bàn: "Nhìn đi, đây chính là dáng vẻ của một người oán phụ đang dạy dỗ lại người chồng vô tình bạc nghĩa đấy."

Phí Lập nghe thấy, lại đá vào ghế hắn một cái, Hàn Đông bị đá quân ngựa tan tác.

Thi giữa kỳ, Phí Lập học hành cực khổ, đạt hạng hai mươi mấy.

Về chuyện này, phản ứng của mỗi người không giống nhau.

Sau khi mẹ Phí Lập biết được chuyện này từ giáo viên chủ nhiệm thì vội vàng gọi cho Phí Lập, nói Lập tử à mẹ đang đi chùa thắp hương cầu cho con, bà khiến Phí Lập cảm thấy có phải bản thân hắn cực kỳ ngu, cho nên mẹ ruột của hắn mới kích động như vậy?

Tăng Lý lại rất nghiêm túc khen ngợi hắn, cũng đặt ra cho hắn một mục tiêu mới.

Phí Lập thấy cậu như vậy thì rất muốn đè cậu ra hôn một lúc, coi là khen thưởng. Nhưng hắn không dám, chỉ có thể đè người ra cù cho đã nghiền.

Hàn Đông thì lại gióng trống khua chiêng mời một đống người ăn cơm, lúc Phí Lập trả tiền thiếu chút nữa thì đánh chết Hàn Đông.

Sắp đến cuối tháng mười một, trong trường xảy ra một chuyện.

wtp Mật Kết

Đối với một vài người thì chẳng là gì, nhưng đối với một vài người lại là một chuyện lớn.

Hàn Đông và Thái Khang cãi nhau, cãi đến mức động tay động chân, hai bên đều bị thương không nhẹ.

Ngày hôm ấy Tưởng Tu Vũ đúng lúc nhìn thấy Thái Khang, cậu ta chạy đến hỏi chuyện cái vòng tay, trong lúc vô tình thấy hai người họ đang cãi nhau.

Kết quả là, Hàn Đông chỉ tay vào Thái Khang chửi, nói hắn mới là tên điên, nói hắn bị...

Rối loạn lưỡng cực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.