Chương trước
Chương sau
Dưới ánh mặt trời, Tiêu Tấn chạy vội đưa Cố Nhất Manh vào phòng y tế. Người trức ban phòng y tế là một bác sĩ nữ, nhìn tình huống này thì đã đoán được là bị cảm nắng, một bên để Tiêu Tấn ôm Cố Nhất Manh nằm trên giường gần cửa sổ, bắt đầu cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể.
"Cởi quần áo của con bé ra!" Nữ bác sĩ lưu loát phân phó, đồng thời cầm nhiệt kế cắm vào trong nách Cố Nhất Manh.
Tiêu Tấn nghe nữ bác sĩ phân phó, mở nút cổ áo Cố Nhất Manh.
Nữ bác sĩ đem ống nghe bệnh đặt trước ngực Cố Nhất Manh nghe nhịp tim, hối thúc thêm lần nữa: "Cởi quần áo con bé ra!"
Cởi?
Đầu ngón tay Tiêu Tấn dừng trên nút thắt ở chỗ ngực Cố Nhất Manh, do dự một chút, vẫn là gỡ nút thắt.
Bên trong trang phục ngụy trang, cô chỉ mặc một thứ vải vóc rất mỏng, rất mềm, rất nhỏ.
Những thứ đồ này, cũng không là gọi đai đeo, mà là quấn ngực hoặc là cái gì đó?
Cái thứ quấn ngực quá mỏng, làm lộ ra màu sắc của đồ lót bên trong. Áo ngực màu hồng, phía trên còn thêu một hình một con thỏ mập nhỏ đang vểnh mông lên.
Tiêu Tấn cắn răng, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn qua, trong phòng y tế ngoại trừ nữ bác sĩ ngoài ra cũng không có người khác, cửa cũng đã đóng chặt.
Cậu cởi bộ đồ ngụy trang của Cố Nhất Manh ra, bộ đồ đã bị mồ hôi làm ướt, dính trên làn da trắng nõn mịn màng của cô. Dựa theo sự phân phó của nữa bác sĩ, cậu ôm lấy Cố Nhất Manh, cởi bộ đồ đó ra, sau đó cho cô thay bộ đồ y tế màu trắng dự bị.
Nữ bác sĩ rất nhanh đã đoán ra Cố Nhất Manh đúng là bị cảm nắng, cùng với sự trợ giúp của Tiêu Tấn, rất nhanh đã đắp khăn lạnh và chườm túi đá cho Cố Nhất Manh.
Tiêu Tấn cau mày, ở bên cạnh hỏi: "Có cần chuyển đến bệnh viện bên ngoài hay không?"
Cậu biết trong trường học thuê bác sĩ trình độ rất không tệ, không giống những trường học bình thường lừa gạt người khác, Cố Nhất Manh có thể là bị ngất đi.
Cậu cúi đầu nhìn mặt Cố Nhất Manh, dáng dấp cô có chút giống mặt em bé, sung mãn nhưng lại tinh xảo đáng yêu, thế nhưng bây giờ trên hai gò má lại lộ ra một màu đỏ bừng, giống quả đào chín mọng dưới ánh mặt trời.
Cậu có chút sợ hãi, sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nữ bác sĩ không nói chuyện, tiếp tục động tác cấp cứu của mình.
Đúng vào lúc này, lông mi Cố Nhất Manh khẽ giật giật, sau đó mở mắt.
Tiêu Tấn nhịn không được giữ cổ tay cô: "Manh Manh, cậu cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt trong trẻo của Cố Nhất Manh có chút hoang mang, qua một lát sau, cô mới nhớ lại, lúc mình đang luyện quân sự thì ngất xỉu.
Âm điệu của cô mềm mềm mang theo một chút khàn: "Tiêu Tấn, tớ không sao."
Nữ bác sỹ phân phó nói: "Vấn đề này của cô bé không lớn, cho em ấy uống nhiều nước một chút, tốt nhất là bổ sung thêm chút nước muối loãng, mua cho con bé chút nước natri cacbonat (natri cacbonat: Na2CO3 – một loại nước muối),hoặc là nước bảo khoáng lực đặc biệt cũng được. Lúc uống nước đừng nóng vội, uống nhiều quá dễ gây nên nôn mửa, uống chậm rãi, cô cho em chút thuốc, đưa con bé về nghỉ ngơi nhiều."
Tiêu Tấn nhanh chóng lên tiếng đáp ứng.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thật ra sau khi Cố Nhất Manh bị ngất, tất cả được nghỉ ngơi mười phút, Lâm Phi Phi các cô nhanh chóng chạy đến xem Cố Nhất Manh, Lộ Cẩm Châu cũng đi theo.
Sau khi Lâm Phi Phi chạy vào, việc đầu tiên là bổ nhào lên thân Cố Nhất Manh: "Manh Manh cậu không sao chứ, lo lắng chết tớ rồi!"
Tiêu Tấn nhìn cả kí túc xá nữ của Cố Nhất Manh đều đến, nhờ các cô giúp đỡ ở phòng y tế chăm sóc Cố Nhất Manh một chút, cậu muốn đến siêu thị của trường học mua chút nước soda cho Cố Nhất Manh uống.
Lâm Phi Phi các cô nhanh chóng đáp ứng. Mắt Tiêu Tấn nhìn Lộ Cẩm Châu bên cạnh, cậu ta đang đứng trong góc nhìn Cố Nhất Manh, không có ý muốn rời đi.
Lúc Lộ Cẩm Châu cảm giác được ánh mắt của Tiêu Tấn, cậu ta ngẩng đầu, nhìn Tiêu Tấn, nhíu mày. Trong mắt kia mang theo một chút trào phúng, bờ môi giật giật, lầm bầm câu gì đó trong miệng.
Tiêu Tấn cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không muốn quan tâm đến phản ứng của Lộ Cẩm Châu, quay người chạy tới tiệm tạp hóa.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Cố Nhất Manh cảm giác không còn khó chịu gì nữa, sau khi để bác sĩ kiểm tra thân thể cô lần nữa, cô có thể trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Lúc quay về là Tiêu Tấn ôm cô về, quang minh chính đại đi từ cửa túc xá vào —— lần này dì quản lý ký túc xá cuối cùng cũng không cần lải nhải ngăn trở.
Cố Nhất Manh có chút ngượng ngùng, hai cái tay nhỏ đặt ở giữa mình và Tiêu Tấn, nhỏ giọng nói: "Tiêu Tấn, cậu buông tớ xuống đi, tớ có thể tự đi."
Tiêu Tấn một mặt nghiêm túc: "Vậy tớ phải đem chuyện này nói cho chú Cố và dì Mạnh biết thôi."
Cố Nhất Manh lập tức im lặng, len lén nhìn Tiêu Tấn, sắc mặt cậu cũng không quá tốt.
Lúc này đã đi đến bậc thang.
Tiêu Tấn thấp giọng ra lệnh: "Ôm chặt tớ, nếu lỡ không cẩn thận sẽ làm cậu ngã."
Cố Nhất Manh chanh chóng nhẹ nhàng ôm cổ Tiêu Tấn, thấp giọng nói: "Đừng giận nha, cũng không cần nói cho cha mẹ tớ biết, tớ muốn ở lại trường!"
Nếu như ba mẹ biết việc này, nhất định sẽ lo lắng, không chừng sẽ không cho cô ở lại trường.
Tiêu Tấn ôm Cố Nhất Manh bước lên từng tầng từng tầng bậc, đến bậc chỗ khúc quanh, cúi đầu nhìn xuống, bắt gặp một cô gái nhỏ nằm ngoan ngoãn trong ngực, cái trán tựa trên lồng ngực của mình.
Lồng ngực của mình có chút ngứa.
Tiêu Tấn liền nghĩ tới lời nói của Lộ Cẩm Châu "cô vợ nhỏ", đột nhiên cảm thấy có phần gấp gáp.
Bộ dáng manh mềm, biết điều của cô như vậy giống như cô vợ nhỏ được chú rễ ôm vào tân phòng.
Cái đầu nhỏ của Cố Nhất Manh dựa vào lồng ngực của Tiêu Tấn, hô hấp cậu gấp gáp, lồng ngực nơi đó nhấp nhô dữ dội, Cố Nhất Manh đương nhiên cảm thấy.
Cô thậm chí cảm giác được mình đang tựa vào cỗ thân thể cứng ngắc.
Cô lập tức nhớ tới khóa học môn sinh học trước đó, nam sinh và nữ sinh khác nhau. Khi đó, cô cũng nhớ kỹ điểm kiến thức này, nhưng đối với cô mà nói thì chỉ là một điểm kiến thức, cô không hiểu, cũng không ý thức được cô và Tiêu Tấn không giống nhau.
Nhưng bây giờ, cô đột nhiên cảm thấy.
Thân thể của Tiêu Tấn và mình không giống nhau. Cậu thô ráp, đặc biệt cứng rắn, thậm chí chính mình...
Cô bị một nam sinh ôm.
Cô bắt đầu không được tự nhiên, trái tim nhỏ nhảy bịch bịch.
"Cậu có mệt mỏi hay không? Bằng không để tớ xuống, cậu đừng ôm tớ —— "
Tiêu Tấn cắn răng: "Ngậm miệng."
Cho tới bây giờ cậu chưa từng hung dữ với cô như vậy qua, Cố Nhất Manh lập tức bị dọa đến không dám nói tiếp nữa, kinh ngạc mờ mịt nhìn cậu.
Tiêu Tấn sắc mặt tái xanh, ôm cô lên lầu.
Cô ở ba tầng, cần qua hai chỗ ngoặt thang.
Cuối cùng cũng đến, Lâm Phi Phi các cô đã mở cửa túc xá ra, chuẩn bị xong, thế là một trái một phải mở đường, tiền hô hậu ủng*, đưa Cố Nhất Manh thả trên giường đã sắp xếp sẵn.
*Tiền hô hậu ủng: tả cảnh vua quan đi có đoàn người đi trước dẹp đường, theo sau hộ vệ.
Tiêu Tấn mở một bình nước soda đưa cho Cố Nhất Manh uống, Lâm Phi Phi bên cạnh lấy túi chườm nước đá muốn cho Cố Nhất Manh hạ nhiệt một chút, Tô Tiểu Nghiên chạy loạn ký túc xá muốn nấu nước nóng cho Cố Nhất Manh uống thuốc, Hàn Nhược đi tới, thử kiểm tra nhiệt độ của Cố Nhất Manh một chút, hỏi Tiêu Tấn: "Cô ấy sốt bao nhiêu độ?"
Sắc mặt Tiêu Tấn hiện tại vẫn không tốt, cậu có chút hối hận vì lời nói của mình lúc này giọng quá lớn hù đến cô sinh bệnh, cũng có chút hận bản thân vì xúc động đến mức không thể khống chế được.
"Không cao." Cậu trả lời Hàn Nhược, giọng nói có chút thờ ơ.
Hàn Nhược hơi ngoài ý muốn, cô không nghĩ tới Tiêu Tấn sẽ nói vậy với mình, liền đứng ở một bên không lên tiếng.
Lâm Phi Phi cùng Tô Tiểu Nghiên không biết Hàn Nhược xấu hổ, các cô một bên cho Cố Nhất Manh túi chườm nước đá, một bên cho Cố Nhất Manh uốngthuốc, rất bận rộn.
Tiêu Tấn thấy cảnh này, cũng yên lòng. Lần nữa xin nhờ Lâm Phi Phi cùng Tô Tiểu Nghiên: "Làm phiền các cậu."
Lâm Phi Phi: "Không phiền phức, không phiền phức, một chút xíu cũng không phiền phức!"
Nhưng thực tế, mượn cớ chăm sóc Cố Nhất Manh, cô cũng có thể nghỉ ngơi, không cần đi tập huấn quân đội!
Cảm tạ Cố Nhất Manh, cậu hi sinh bản thân vì toàn tập thể.
Trong lòng Tô Tiểu Nghiên không phải không nghĩ như vậy, vui vẻ đến muốn bay lên: "Thực sự không phiền phức! Chúng tớ nhất định sẽ chiếu Cố Nhất Manh thật tốt, bạn học Tiêu Tấn cậu yên tâm, chúng tớ sẽ online hai mươi bốn giờ gửi ảnh chụp, gửi video, tường thuật trực tiếp cho cậu!"
Tiêu Tấn gật đầu với Lâm Phi Phi và Tô Tiểu Nghiên, lại sờ lên trán của Cố Nhất Manh để thử nhiệt độ, thấy không còn nóng thì muốn đi.
Trước khi đi, cậu cầm theo bộ đồ nguỵ trang ướt đẫm của Cố Nhất Manh đi luôn, hỏi Lâm Phi Phi những bộ đồ của Cố Nhất Manh mà cậu chưa kịp giặt.
Tiêu Tấn rời đi, Lâm Phi Phi và Tô Tiểu Nghiên vây quanh Cố Nhất Manh, hâm mộ đến tắc lưỡi.
"Tiêu Tấn đối với cậu thật tốt, lúc cậu bệnh cậu ấy dường như rất sốt ruột, một khắc này tớ hận người ngất xỉu là tớ!" Tô Tiểu Nghiên nghĩ đến say mê.
Lâm Phi Phi trợn mắt nhìn Tô Tiểu Nghiên một chút: "Nếu người ngất xỉu là cậu, Tiêu Tấn người ta liệu sẽ gấp gáp như vậy sao?"
Tô Tiểu Nghiên ngẫm lại cũng thấy thế, suy sụp.
Lâm Phi Phi thở dài: "Tiêu Tấn đem tất cả quần áo của cậu đi giặt rồi, cậu ấy giặt quần áo cho cậu đó!!"
Cố Nhất Manh yếu ớt nằm ở đó, mím môi cười nhẹ, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Tiêu Tấn có chuyện gì vậy, lúc ấy nhìn qua cảm xúc không được tốt lắm?Cậu ấy... Tại sao lại đối với cô hung dữ như vậy?
Cho tới bây giờ, cậu ấy chưa từng dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô.
Đợi đến lúc bạn bè cùng phòng không còn quan tâm mình, Cố Nhất Manh cuối cùng cũng lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, mở chim cánh cụt.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **
Cảnh Tiêu Tấn ôm Cố Nhất Manh bị chụp lại, lần đầu tiên không biết bao nhiêu nam sinh trong trường trung học sau khi nhìn thấy động thái video này, trong lòng đột nhiên có chút chua xót.
Bọn họ cũng muốn làm vị anh hùng cứu mỹ nhân, tại sao lại không có cơ hội! Ngẫm lại hương vị mỹ nữ của Cố Nhất Manh, ghen ghét đến hận bản thân vì sao mình không phải là Tiêu Tấn.
Lộ Cẩm Châu cũng nhìn thấy, anh bình tĩnh mở nhóm tin nóng trong chim cánh cụt, trong đó tìm ra một tấm hình, sau đó đem tấm hình kia phóng lớn, phóng lớn, rồi lại phóng lớn.
Phóng lớn đến mức không nhìn thấy Tiêu Tấn ôm Cố Nhất Manh, chỉ có thể nhìn thấy Cố Nhất Manh mảnh khảnh yếu đuối.
Cánh tay của cô nhỏ nhắn mềm mại, mái tóc rũ xuống, hai đôi chân thon dài duyên dáng hơi cong, khiến cho người khác có cảm giác yếu đuối.
Bộ dáng này của cô quá đẹp, đẹp đến mức giống một làn khói.
Lại nghĩ, không thể trách người ta nói phụ nữ giống như nước, cô chính là một cô gái được tạo ra bằng nước.
Nếu không nhìn vào khuôn mặt ngây thơ kia, mà chỉ nhìn vòng eo của cái cơ thể này, cậu ta sẽ cảm thấy đây chắc chắn sẽ là một cô gái nhỏ có sức quyến rũ tận xương tủy.
"Mẹ!" Sau khi Lộ Cẩm Châu mắng một tiếng, hung hăng ném di động lên giường, sau đó lấy thuốc lá ra quất một ngụm.
Đây đúng thật là một tiểu yêu tinh thích tra tấn người khác mà.
Cậu ta nhanh chóng chạy đi tắm nước lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.