Chương trước
Chương sau
Cuối mùa xuân năm đó, cây chu du trồng trước cửa nhà nảy lộc non xanhbiếc, cành lá sáng mắt giống như những chiếc ô mùa xuân mở rộng. Màu lục dưới táng ô cùng với những vệt nắng loang lổ vẫn còn lưu giữ thời tiếtcuối xuân.

Nghiêm Ngạn vừa bước vào nghề sát thủ, thu nhậpcũng không nhiều. Vì thế, Vân Nông sau khi mở quán bán quần áo trước cửa nhà một thời gian, thấy láng giềng miền quê không có mấy người biếtchữ, mà mấy phu tử hồi hương lại hay làm cao, đại bộ phận trẻ con nhànghèo không có tiền đi học, nàng liền mở một tiểu quán, bày rất nhiềubàn ghế cho trẻ con ngồi đọc sách, vừa bán quán vừa dạy trẻ con biếtchữ. Thứ nhất, xem như chia sẻ cuộc sống gia kế. Thứ hai, cũng xem nhưtrả nợ ân tình hàng xóm láng giềng đã chiếu cố nàng cùng Nghiêm Ngạn.

Một lần, Nghiêm Ngạn về nhà, xa xa đã thấy Vân Nông vừa dạy học xong, đangvô cùng thân thiết vỗ vỗ đầu hoặc xoa xoa mặt mấy đứa nhỏ, khen ngợi bọn nó đã học hành rất chăm ngoan. Chỉ chốc lát sau, lại có một thằng nhóccầm bảng chữ mẫu, sôi nổi đi đến trước mặt nàng. Sau khi được nàng mỉmcười khen ngợi, nó bất ngờ không thèm để ý nam nữ khác biệt, kéo cánhtay Vân Nông muốn nàng ôm nó.

Những tia tức giận mỏng manhlập tức tích tụ nơi đáy mắt của Nghiêm Ngạn. Nhất là khi Vân Nông vuitươi hớn hở ôm thằng nhóc đó rồi xoay một vòng. Hắn cảm giác như sự ấmáp từ trước tới nay chỉ chuyên dành cho hắn lại ngay vào lúc hắn khôngcó phòng bị, bị người ta vụng trộm lấy mất.

Cảm xúc ùa tới,táo bạo như cuồng phong. Hắn muốn tiến lên tách thằng nhóc đang cùngnàng quá mức thân cận ra thì ở căn nhà đối diện nhà bọn họ, dì Vận đãqua tuổi bốn mươi lại vẫn phong lưu chưa chồng nhìn hắn vẫy vẫy tay, ýmời hắn vào nhà.

Vân Nông tiễn bọn nhỏ về xong, còn chưa kịpthu dọn sách vở trên bàn thì đột nhiên lại bị ai đó cầm chặt lấy tay.Nàng hoảng sợ, chưa kịp đẩy người đó ra, lực tay không nhẹ không nặng đã kéo nàng đi vào phòng trong. Nàng đành phải lảo đảo theo vào, trong lúc mơ hồ chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng lạnh lùng băng sương của NghiêmNgạn.

“Muội không thể kinh bạc người khác.” Nghiêm Ngạn không nói hai lời, kéo nàng vào trong phòng. Hai tay nắm chặt lấy vai nàng,lại thận trọng đối mặt dặn dò.

Hoàn toàn mờ mịt, “A?” Nàng đùa giỡn không đàng hoàng với đàn ông khi nào chứ?

“Muội chỉ có thể kinh bạc ta.”

“Chỉ có thể?”

“Đúng.”

“Không kinh bạc huynh có được không?” Nàng có chút khó xử hỏi. Không biết sắcmặt ác liệt này của hắn đến tột cùng là từ đâu mà đến.

Nghiêm Ngạn lo lắng ra mặt, “Không được.” Hai tay gắt gao nắm lấy hai vainàng. Khi nàng chậm chạp không chịu có câu trả lời thuyết phục, ẩn ẩndùng sức.

Vân Nông sợ đau rụt lui hai vai, thấy hắn chẳng cónửa điểm suy nghĩ thương hương tiếc ngọc, đành phải nhún nhường – –“Huynh hy vọng muội kinh bạc huynh thế nào?” Loại yêu cầu này… Hắn không biết là rất kỳ quái sao?

Nghiêm Ngạn nghĩ lại cảnh tượng vừa mới được chứng kiến, hương vị chua chát lại không ngừng dâng lên trong lòng.

“Thấy ta thì phải sờ sờ mặt của ta.” Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũngkhông nghĩ ra được điều gì khác, đành phải bắt chước y khuôn.

Nàng nâng tay lên xoa xoa khuôn mặt của hắn, “Giống như vầy sao?”

“Còn phải nắm nắm tay của ta.”

“Nhất định phải sao?” Nàng cau mày, cứ cảm thấy hai người bọn họ đã không còn là hai đứa con nít năm nào nữa, nếu thân cận như vậy, đừng nói ngườinhà quê thấy không ổn mà ngay cả nàng cũng hiểu được, làm vậy dường nhưcó chút thân mật quá mức…

Dường như sợ nàng không chịu, hắn mạnh mẽ yêu câu: “Nhất định phải.”

“Được rồi.” Nàng giơ tay ra chụp lấy bàn tay hắn, cầm lòng bàn tay ấm áp mà thô ráp của hắn, “Nắm thì nắm, vậy được chưa?”

Nhưng hắn vẫn giống như dân chịu nạn đói, ăn mãi không no, cứ cảm thấy nhưvậy vẫn không thể làm cho trái tim đang bị treo cao của hắn hạ xuống đất bằng được. Hắn nhịn không được, kéo nàng qua, cúi người xuống, hai taylập tức ôm lấy chiếc eo thon của nàng. Thừa dịp nàng chưa kịp nhúcnhích, lại vội vàng đặt thêm yêu câu. “Còn phải ôm ta một cái.”

“Không làm như vậy đâu.” Vân Nông như nằm mộng tựa vào trong lòng hắn. Bên tai truyền đến, chính là tiếng tim đập nhảy gấp gáp của hắn.

Nghiêm Ngạn hơi buông lỏng nàng ra, đau lòng hỏi: “Muội không quan tâm ta?”

Nàng chung quy cũng đã biết được mấu chốt của vấn đề là nằm ở đâu.

“Đầu gỗ, ai nói với huynh kinh bạc huynh đồng nghĩa là quan tâm huynh?” Nàng hít thở sâu, từ từ trấn định lại, ý cười trong suốt hỏi.

“Dì Vận.” Hắn không chút nghĩ ngợi liền khai ra thủ phạm.

Vân Nông buông cái tên đầu gỗ dễ bị lừa gạt ra, đi nhanh đến bên cửa sổ,thò đầu ra ngoài rống lên. “Dì Vận! Đã nói biểu ca ta là đầu gỗ rồi mà,dì đừng có thừa cơ mà bắt nạt tên ngốc đầu gỗ như hắn nữa!” Làm như lolắng vùng thôn quê này không có việc gì để làm vậy, mỗi khi thấy hắn vềmà không chọc hắn thì sẽ không vui.

Vận nương sống ở căn nhàđối diện, sau khi thưởng thức xong màn chú rể dậy bảo cô dâu mới xong,phong tình vô hạn tựa người vào khung cửa sổ, nhìn nàng che miệng cườikhông ngừng.

“Ai làm cho hắn dễ bị lừa như vậy chứ?” Mấy năm nay, kẻ ngốc ngây thơ giống như hắn chẳng dễ tìm chút nào.

Âm thanh cười trộm khoái trá đều từ khắp mọi nơi truyền đến. Sắc mặt VânNông đỏ ửng, lại trừng mắt lườm dì Vận một cái, sau đó vội vàng đóng cửa sổ lại để tránh việc xấu trong nhà bị người ngoài dòm ngó.

Nhưng khi nàng xoay người lại, suýt nữa đã đụng phải Nghiêm Ngạn đang im lặng đứng phía sau nàng. Tuy nói khuôn mặt hắn vẫn không hề có biểu tình như trước, nhưng trong đôi mắt lại thanh thanh đạm đạm viết chữ bi thương.

“Muội không chịu kinh bạc ta?”

Nàng không khỏi cảm thấy đau đầu vạn phần, không biết nên giải thích với hắn như thế nào. Con người của Nghiêm Ngạn, bình thường cũng chỉ nhận thứcmột cách lý giải. Một khi hắn đã nhận định thì cho dù có bảy, tám conngựa cũng kéo không lại.

“Kinh bạc huynh như vậy, sau này làm sao huynh cưới vợ được nữa?” Hắn đang bức nàng chà đạp đóa hoa hắn sao?

Nghiêm Ngạn tuyệt không để ý: “Không cưới được ai khác cũng không sao.” Dù sao, người hắn muốn kết hôn cũng không phải ai khác.

Mi mắt nàng dựng ngược, “Muội không gả được thì làm sao bây giờ?”

“Cũng không sao.” Không phải còn có hắn đang chờ cưới đó sao?

Đối vối sự đơn thuần cùng cố chấp của hắn, nàng rất muốn ngửa mặt lên trờimà thở dài. Nhưng mỗi khi ở trước mặt hắn, nàng bất tri bất giác lại cứmềm lòng, chỉ hy vọng có thể làm cho hắn vui vẻ một chút là tốt rồi.Nhưng trước sau nàng vẫn không hiểu, đối với hắn, chính nàng đã quá cưng yêu chiều chuộng hắn, mới dưỡng hắn thành ra đức hạnh thế này…

Ánh mặt trời xuyên qua những lỗ thủng trên cửa sổ giấy mà chiếu vào phòng.Vân Nông lúc này đã mở mắt tỉnh dậy. Sau một đêm mộng cũ trằn trọc, nàng vừa giơ tay che chắn ánh nắng chói chang, vừa thì thào trong miệng.

“Hóa ra đã nhiều năm trước đây… huynh ấy đã biết cách làm mình khó xử?”

Vì sao nàng đột nhiên lại nằm mơ thấy chuyện từ nhiều năm về trước như vậy nhỉ?

Chẳng lẽ vì bị chuyện hôm qua đả kích nên mới có thể nhớ đến chuyện xưa cũ mà nàng vốn đã sớm quên từ lâu? Chỉ là khi đó, nàng không rõ Nghiêm Ngạnđang suy nghĩ cái gì, mà hắn lại là người hướng nội, có tâm sự gì cũnggiấu kín trong lòng. Chỉ cần hắn không nói, nàng cũng không thể truy hỏi được nửa phần.

Bây giờ ngẫm lại, không chỉ là lúc trước màngay cả bây giờ nàng cũng càng lúc càng không hiểu hắn. Sính lễ trànngập khắp phòng càng lẳng lặng đập vào mắt như muốn nhắc nhở nàng

Sau khi rửa mặt qua loa, Vân Nông đi ra cửa phòng đã thấy Nghiêm Ngạn vừavặn cầm hai quả trứng gà từ ngoài đi vào. Trên chiếc bàn nhỏ trong đạisảnh đã có một hồi cháo nóng hầm hập cùng một đĩa rau luộc. Chẳng mấychốc, Nghiêm Ngạn đã đem trứng gà vừa mới chiên xong đặt lên bàn. Haitrái trứng chiên ốp lết ánh vàng rực rỡ.

“Huynh sao lại…”Ngồi ở bên cạnh bàn nhìn hắn bận rộn, nàng có chút khó hiểu hướng vềphía nhà bếp xa xa nhìn hắn, chẳng biết hôm nay lại thổi gió mưa gì nữađây.

Hắn nhẹ giọng nói: “Thừa dịp còn nóng, mau ăn đi.”

Ăn không biết vị, cuối cùng Vân Nông cũng dùng xong bữa sáng. Vừa ngẩngđầu lên, lập tức bắt được đôi mắt Nghiêm Ngạn đang nhìn chằm chằm vàonàng, không biết đã nhìn bao lâu.

“Làm sao vậy?”

Hắn chậm rãi nói: “Hôm qua muội chưa hầm cháo đậu đỏ mừng ta về nhà.”

“Muội quên mất…” Nàng dừng một chút rồi đứng lên, “Thời gian trước vội vàngviệc bỏ trốn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không mang theo được thứgì. Để muội ra phố mua về.”

“Ta đã mang theo giúp muội rồi.”Nghiêm Ngạn một tay đè vai nàng xuống rồi đi lấy bao đậu đỏ đến chonàng, cũng dâng lên vẻ mặt chờ mong.

Trước ánh mắt mong mỏicủa hắn, Vân Nông xắn ống tay áo lên, đi vào gian phòng bếp nhỏ hẹp.Ngồi trước bếp lò hầm một canh giờ, lúc này mới hầm xong một nồi cháođậu đỏ mềm mại thơm hương.

Nàng dùng một tay chống cằm, ngồibên bàn ăn nhìn Nghiêm Ngạn đang híp mắt thỏa mãn, cẩn thận thổi cháođậu đỏ cho nguội rồi bỏ vào miệng, giống như đang ăn món gì quý hiếm lắm vậy.

“Tiểu Nông.” Lại hít sâu thêm một hơi hương vị ngọtngào quen thuộc đang lan tỏa khắp căn phòng vào đầy lá phổi, Nghiêm Ngạn nhẹ giọng gọi nàng.

“Ửm?”

“Ta đã về.” Hắn tựa như đang cử hành nghi thức hệ trọng gì.

Nàng giật mình, nhớ đến trước đây mỗi khi hắn đi xa trở về, sau khi ăn xongcháo đậu đỏ đều sẽ nói với nàng như vậy. Nàng nhất thời cảm thấy tráitim ấm áp, lại thỏa mãn nở nụ cười.

“Trở về là tốt rồi.”

Hắn hỏi, thật sự rất dễ dàng, “Vậy chúng ta thành thân được chưa?”

“…” Có thể lập tức nhảy quá xa như vậy được không?

Hắn vẫn đang chờ, “Tiểu Nông?”

“Thật sự muốn kết hôn với muội sao?” Xem ra hôm qua không phải hắn nhất thờitâm huyết dâng trào, mà cảnh tượng dây dưa trong mơ cũng bởi vì chuyệnnày mà đến.

“Thật chứ.”

“Vì sao?”

“Muội là nàng dâu của ta.” Từ trong miệng hắn thốt ra, điều này bỗng trở nên tự nhiên giống như chân lý vậy.

Nàng đang gặp phải thổ phỉ chặn đường cướp của sao?

Có ai ăn nói ngang tàng như hắn vậy không chứ? Cái đầu gỗ kia thật ra cũng không phải là đầu gỗ, mà là con rùa ngoan cố thì đúng hơn. Còn cái tính cố chấp của hắn nữa chứ, một ngụm cắn chết, không cho người khác sửađổi.

Khi Vân Nông còn đang đau đầu không thôi, nghĩ xem nênlàm thế nào để biết rõ được ý tưởng của hắn, Nghiêm Ngan đã đến phía sau nàng từ lúc nào không hay, vươn mười ngón tay lên tháo gỡ những búi tóc tùng tùng được vấn tùy ý trong đỉnh đầu nàng, cũng lấy từ trong ngườira một cây lược ngọc hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước, từng chút từng chútchải vuốt những sợi tóc dài rối tung của nàng.

“Ngồi đi, đừng nhúc nhích.” Khi nàng kinh ngạc muốn xoay người lại, Nghiêm Ngạn đã đẩy chuyển khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng quay lại.

“Muội, muội tự làm được…” Nàng có vẻ không thích ứng được cái kiểu vô cùng thân thiết này.

“Không được.”

“Vì sao?”

“Giấc mộng.” Hắn bình tĩnh nói, giọng điệu vô cùng chân thành.

Hai hàng mi mắt của nàng dựng thẳng, “Giấc mộng gì?”

“Giúp nàng dâu chải đầu.”Trong trí nhớ không nhiều lắm về thời thơ ấu củahắn, ngày còn bé, hắn thấy cha vẫn hay tình nồng ý mật như vậy với mẹ.

Vân Nông nhất thời cảm thấy đau đầu không thể chịu nổi, “Không phải huynh tính… sau này đều giúp muội chải đầu như vậy đó chứ?”

Nghiêm Ngạn thận trọng gật đầu, chiếc lược ngọc trong tay nhẹ nhàng lướt qua những sợi tóc bóng loáng đen mượt của nàng.

Nhiều năm chung sống, tuy nàng đã sớm biết tính tình hắn có chút cổ quái,nhưng ngàn vạn lần nàng cũng không nghĩ tới hắn lại đến mức như thế này.

“Huynh có biết, ở trong mắt người thường, đó là giấc mộng rất kỳ quái không?”Đừng nói là nam nữ trưởng thành, ngay cả huynh muội bình thường cũng sẽkhông làm như vậy, huống chi, hai người bọn họ vẫn chưa thành thân.

“Không biết.” Hắn đúng là người kém văn minh, dù lời vàng ý ngọc thế nào cũng nghe không lọt tai.

“Muội… có thể cự tuyệt không?” Bọn họ cũng đâu phải… cũng đâu phải là vợ chồng mới cưới…

Sắc mặt hắn không đổi, chỉ là xoay người nàng lại, nhìn nàng không nói. Một đôi mắt đen thẳm lẳng lặng chảy xuôi nồng đậm vẻ thỉnh cầu, làm cho hắn thoạt nhìn quả thật rất giống con mèo con với đôi mắt nho đen lúngliếng ẩm ướt đầy vẻ vô tội. Khiến nàng ngược lại còn cảm thấy như chínhmình đang bắt nạt hắn vậy… Chẳng sợ nàng lại có suy nghĩ muốn ngăn cản,chỉ là hắn nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy mong mỏi. Ánh mắt kia giốngnhư cánh tay mềm dẻo chậm rãi quấn chặt lấy trái tim nàng, nhéo nàng đau lòng.

Cái tên đại vương xấu xa này…

Chậc, vì saogần đây sau khi nói hắn không nghe xong, liền không nói hai lời xuấtchiêu làm nũng này với nàng? Trước đây hắn chưa từng như vậy a. Rốt cuộc là vị nhân sĩ giang hồ thân tà ảnh oai nào đã dạy hư hắn vậy chứ?

“Muốn chải thì chải đi.” Cùng lắm thì cũng chỉ là chải đầu thôi mà.

Có lẽ cũng chưa từng luyện qua môn công phu chải đầu cho nữ nhân, cho nênkỹ thuật của Nghiêm Ngạn cũng không được tốt lắm. Chải tới chải lui vàilần cũng không thể cài được chiếc trâm gài tóc vào búi tóc mà hắn vừamới chải bới xong. Nhưng hắn không hề từ bỏ, cho dù nàng phải ngồi chờđến mức buồn ngủ, hắn vẫn chấp nhất muốn cài trâm cho nàng.

Khi hắn cuối cùng cũng đại công cáo thành, Vân Nông đứng dậy xoa nắn cái cổ đã cứng ngắc của mình. Thình lình, một bộ xiêm y mới tinh đã bị hắntrưng ra trước mặt nàng.

“Cái này… lại là cái gì nữa đây?”

“Giúp muội thay quần áo.” Hắn bày xiêm y lên bàn, sau đó không đợi nàng đồng ý đã lập tức cởi lớp áo ngoài mà vừa rồi nàng mới tùy ý mặc vào.

Nàng vội vàng ngăn chặn đôi tay lỗ mãng của hắn: “Tự muội sẽ làm…”

“Giúp nàng dâu mặc quần áo.” Động tác trong tay hắn một khắc cũng khôngngừng. Mười ngón tay linh hoạt tránh né sự ngăn chặn của nàng, trongnháy mắt đã cởi xong lớp áo trên người nàng rồi đích thân mặc cho nàngbộ đồ hắn vừa cố ý mua về.

Nàng sửng sốt, “Lại là giấc mộng?”

“Nói đi, huynh còn có giấc mộng gì nữa?” Chẳng lẽ nguyên nhân hắn muốn cưới vợ chính là vì muốn hầu hạ nàng?

Nghiêm Ngạn cũng không nóng lòng trả lời, “Sau này muội sẽ biết.”

“Gợi ý một chút đi.” Sẽ không phải là những loại hình này chứ?

“Chúng ta…” Hắn cúi người xuống, ấm áp lại ái muội nói nhỏ vào tai nàng, “Từ từ sẽ đến.”

Hơi thở phả vào màng nhĩ của nàng, mang theo một trận lo lắng, dẫn theo cảm giác run rẩy làm tê dại nửa người của nàng. Nàng không tự giác, muốnxoay người né tránh. Thấy nàng như vậy, Nghiêm Ngạn nhịn không được lạitiếp tục thổi khí bên tai nàng.

“Huynh…” Nàng đỏ mặt, nhanh chóng bịp hai lỗ tai đang bị kinh bạc lại để tránh né.

Hắn không nhanh không chậm kéo tay nàng ra, không chút do dự đặt vào lòng bàn tay nàng một nụ hôn.

“Tiểu Nông, chúng ta thành thân đi.”

“Muội…”

“Ta chờ muội đồng ý.” Nụ hôn của hắn cứ mãi lưu luyến trong lòng bàn taynàng. Khi nàng muốn lén rút tay về thì hắn lại nhẹ nhàng cắn vào đầungón tay nàng.

Đầu ngón tay mềm mại mượt mà, sau khi bị hắncắn khẽ thì lập tức thu trở về. Hắn lưu luyến nhai lại tư vị, cực lực đè nén khao khát muốn ôm ghì lấy nàng mà nhai cắn đang tràn đầy tronglòng, chỉ e sẽ dọa nàng sợ.

Có lẽ nàng vẫn chưa biết đúng không? Đối với nàng, hắn trước sau đều có loại cảm giác không đủ, chưa đủ.

Ở trong trí nhớ của hắn, bắt đầu từ khi còn bé, nàng luôn xuất hiện vàonhững lúc hắn gặp nguy nan nhất, cần hưởng ấm áp nhất. Hắn vẫn luôn chorằng, nàng giống như một gốc cây di động mà ông trời đã cố ý vất xuốngcho hắn. Hắn không biết bơi, không có lý nào lại không gắt gao ôm chiếmlấy nàng?

Nhưng ôm mãi, ôm riết cũng thành tư vị quen thuộc.

Tư vị đó, từ từ chảy vào tâm khảm hắn, uốn lượn vòng quanh, quanh quẩntrong những giấc mộng chập chờn của hắn, thường xuyên xuất hiện trongsuy nghĩ của hắn. Cuộc đời của hắn mà không có nàng làm bạn, làm thế nào cũng không sao quên được những nét nhíu mày hay những nụ cười của nàng.

Hắn chưa bao giờ quên lời phó thác của Vân Thiên đối với hắn. Nhưng tráchnhiệm từng tồn tại trong lòng hắn năm đó, bất tri bất giác đã thay đổiđịa vị, hóa thành niệm tưởng nồng đậm khó cưỡng, choáng váng nhuộm thành chỗ an toàn duy nhất đầy ánh sáng trong trái tim hắn, trở thành ngôinhà mà hắn có thể trở về.

Ánh sáng duy nhất đó, nơi mà ánhsáng đó chiếu rọi xuống lại còn là bờ bến thật thật chính chính mà hắncó thể hoàn toàn thả lỏng tinh thần, an tâm nghỉ ngơi.

Nhữngnăm nay, trong lòng hắn luôn ôm giấc mộng, hận không thể ôm ghì lấynàng, cùng nàng hô hấp triền miên thiên hạ. Giờ phút này ở ngay bên cạnh hắn, tuy nàng hiện nay đối với hắn có một chút do dự khó hiểu, khônghiểu được tấm lòng của hắn, cũng không hiểu được khát vọng bất luận thếnào cũng muốn khóa chặt nàng lại bên người cả đời của hắn…

Cũng hết cách, vậy cứ để từ từ sẽ đến đi.

Hắn có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Khắp núi rừng dần dần ngập tràn ý thu. Sáng tinh mơ, trên con đường nhỏ hồihương không biết tên, một chiếc xe ngựa to lớn lộc cộc chạy trên mặtđường đất bị sương sớm thấm ướt. Nếu chăm chú nhìn kỹ, có thể nhìn thấymột nam một nữ đang ngồi trên càng xe dây dưa, do dự.

“Banngày ban mặt, huynh kiểm điểm một chút đi.” Vân Nông phụng phịu, cực lực đè nhịn vẻ đỏ ửng không tự chủ được đang dâng lên đầy mặt, dùng sứcđánh bay bàn tay của ai đó đang vụng trộm sờ đến phần eo thon nhỏ củanàng.

“Ta không sao cả.” Mặt Nghiêm Ngạn không chút thay đổi, không ngừng cố gắng.

“Nếu để người ta nhìn thấy, sau này muội làm người thế nào được nữa?”

“Không cần làm người, làm vợ là được rồi.” Không thể sờ được phần eo mảnh mai, bàn tay to lớn của hắn tự động tự phát đổi sang ôm ấp bờ vai của giainhân.

“Đi này, huynh còn nhanh mồm nhanh miệng nữa không?”Nàng lấy hai ngón tay nhéo vào mu bàn tay hắn, lại xoắn quanh một vòng,vừa cười lạnh vừa buộc hắn phải rút khỏi khu vực cấm.

Kể từ khi Nghiêm Ngạn nói rõ ‘giấc mộng nàng dâu’, hắn còn thật sự triển khai nghiệp lớn, đối đãi với nàng dâu của mình.

Không, hoặc là không nên, hắn chỉ đơn phương không phân rõ phải trái, cũngkhông chấp nhận sự cự tuyệt của người mà bản thân hắn đã nhận định lànàng dâu, chọc cho Vân Nông vô cùng chán ngán. Nhưng hết ngày này quangày khác cũng không thể chống lại nổi sự bất khuất cùng mặt dày mày dạn của hắn.

Nói thực ra, mấy ngày nay, hắn cũng không làm rachuyện gì quá khác người. Cùng lắm thì cũng chỉ là thường xuyên cầm taynàng xoa xoa bóp bóp, bằng không thì cũng lao thẳng đến những nơi nào mà nàng có thể nhìn thấy… Tóm lại, toàn bộ thiên thủ quan âm trên ngườihắn, chỉ cần có cơ hội, tay hắn sẽ vòng qua thắt lưng kéo nàng vào lòng, giống như đang thật cẩn thận xác nhận sự tồn tại của nàng, hoặc nhưmuốn xác định nàng chính là sở hữu của hắn. Rắn chắc quán triệt ngàyngày đều cùng nàng như hình với bóng. Bất luận nàng đẩy ra vài lần, mặtlộ vẻ không thể nào mấy lần, hắn đều bất bại bất khuất sấn vào, khiếncho nàng hiện nay sắp đến mức mất hết tri giác.

Điều khiếncho nàng nhịn không nổi là hắn cứ thích đứng sau lưng nàng rồi kéo nàngvào sâu trong lòng hắn, lại cúi người dùng gò má nhẹ nhàng dán vào mánàng. Mỗi lần bị hắn kề cận cọ sát như vậy, nàng đều hoài nghi, nếu cứđể lửa gần rơm như thế này, hai người bọn họ có thể xảy ra chuyện lớn gì hay không, làm cho nàng không thể không đè nén nỗi kinh hoàng trongngực, mãi xua đuổi tên đồ tử do nhà mình xuất phẩm, đỡ phải bị hắn cọsát đến sau này, trái tim không có ý chí, không hề kiên định sẽ nhảy rakhỏi lồng ngực của nàng rồi bay thẳng vào lòng bàn tay hắn.

“Đầu gỗ, chuyện thành thân, trước đây muội thật sự không hề nghĩ đến.” Saukhi lại bị hắn chiếm tiện nghi – gắt gao ôm lấy vòng eo, nàng ôm ngựcthở dài. “Huynh cũng biết mà, cho tới nay, muội vẫn luôn coi huynh làngười thân của muội.”

Kêu nàng làm sao sửa được thói quen đây?

Suốt khoảng thời gian dài chung sống, trong lòng trong đầu nàng sớm đã chohắn một vị trí là người nhà, cũng nhận định hắn chính là ruột thịt chíthân suốt đời này không rời không bỏ của mình. Nhưng hắn lại tâm huyếtdâng trào, đột nhiên nói với nàng rằng vị trí của hắn trong lòng nàng có phong thủy không tốt, đại gia hắn muốn chuyển nhà, còn cứng rắn muốnchuyển đến đòi mọc rễ ở vị trí phu quân, không cần nàng đồng ý đã bắtđầu thi công rầm rộ, khiến cho chủ nhà là nàng có muốn ngăn đón cũngkhông còn cách nào ngăn đón, chỉ có thể đứng nhìn và than thở.

Lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, nàng đã gặp đủ loại người, khôngbiết xấu hổ có, không xương không cốt khóc lóc om sòm ăn vạ cũng có, chỉ duy loại đại vương xấu xa tài trí hơn người như hắn là chưa từng thấymà thôi.

“Bằng không thì như vậy đi, từ hôm nay trở đi, muộisẽ bắt đầu từ từ suy nghĩ?” Biết có nói cái gì hắn cũng không nghe lọttai, nàng ôn tồn sửa đổi sách lược.

“Phải suy nghĩ bao lâu?” Nghiêm Ngạn không hỏi nhiều, chỉ chăm chăm vào mục tiêu.

“Ơ…” Nàng đánh nước đôi, “Đến lúc đó huynh sẽ biết.”

Con ngươi đen nháy của hắn chậm rãi đảo qua tâm tư đen tối của nàng. Tuy đã sớm nhìn thấu tâm tư quanh co lòng vòng của nàng, nhưng hắn vẫn mở rộng cánh cửa chờ tên tội phạm quan trọng đang tạm thời bỏ trốn như nàng sẽmỏi mệt mà quay về.

“Được, muội cứ suy nghĩ đi.”

“Vậy bây giờ huynh có thể nói cho muội biết, chúng ta đến tột cùng là muốnđi đâu?” Nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, cuối cùng Vân Nông cũng có tâmtình dọ thám vấn đề nửa đêm hôm qua đang yên ấm trên giường đột nhiênlại bị ai đó lôi dậy rồi nhét vào xe ngựa.

“Nhà mới.”

“Nhà mới ở đâu ra?” Giữa hai người bọn họ có bí mật từ lúc nào vậy chứ? Sao trước đó nàng cũng không hay biết gì?

“Mua.”

“Ý huynh là, bằng tiền để dành của huynh sao?” Xưa nay hắn ở trước mặtnàng đều rất thẳng thắn, không ngờ lại giấu diếm nàng chuyện này giốngnhư núi ẩn trong sương sớm vậy.

“Phải.”

“Vậy ——.”

“Đừng cứ hỏi mãi thế, cũng sắp đến rồi.” Nghiêm Ngạn lái xe ngựa quẹo vào một con đường nhỏ rồi giục ngựa đi vào một khu rừng rậm cổ thụ che trời.

Đi tới chỗ sâu trong rừng rậm, một gian nhà dân được dựng trên tiểu phaliền hiện ra trước mắt. Khi xe ngựa vừa tiến đến dãy tường vây bên ngoài khu nhà dân, một cảm giác buồn bực rất khó chịu bỗng nhiên ập đến. Nàng cúi đầu hít một hơi thật sâu, hơn nửa ngày mới cảm thấy thoải mái đượcmột chút. Đợi đến khi nàng nâng trán lên, phong cảnh trước mắt thoángchốc đã làm nàng cứng lại. Khu nhà dân cũ nát mới vừa rồi đã biến đi đâu không biết. Nàng trợn tròn ánh mắt, định thần nhịn kỹ trước mắt chẳngnhững có lầu có các, còn có một tòa trang chỉnh tề.

“Thế này là thế nào…” Thủ thuật che mắt sao?

“Đây là trận thức độc đáo do Bích Trù lão nhân sáng tạo, dành riêng cho ta.” Nghiêm Ngạn cho dừng xe ngựa, chỉ vào tường viện bên ngoài giải thíchcho nàng nghe. “Trận thức này có thể ẩn, có thể thủ. Trong thiên hạ chỉcó lão và ta mới có thể giải được. Đợi lát nữa ta sẽ chỉ cho muội cáchgiải trận để sau này có thể ra vào.”

“Bích Trù lão nhân?” Vịquốc sư râu tóc bạc phơ, dựa vào tài năng sâu xa khó đoán, nghe nói đãbị triều đình dưỡng ở ngoài cung ghế khánh đó sao?

“Huynh…mua trận thức này để làm gì?” Nàng run rẩy hỏi, cũng rốt cuộc thấy rõkhi hắn ‘đã quyết định’ thì chuyện sau đó nghiêm trọng thế nào.

“Nhà an cư.” Vì sau này không muốn cho bất cứ ai xâm phạm, cũng vì sự an toàn của nàng.

“Hết bao nhiêu ngân lượng?”

Nghiêm Ngạn lại lựa chọn giấu diếm đáp án, im lặng không nói. Nàng liếc mắtnhìn hắn một cái, lại bắt đầu hơi hơi cảm thấy da đầu run lên khôngthôi…

Nếu nàng nhớ không lầm, tục truyền rằng, một trận thứcbình thường của Bích Trù lão nhân cũng phải tiêu tốn ngàn lượng bạctrắng. Nếu cố ý thiết kế riêng cho người, vậy thì thể nào cũng tốn hơnvạn lượng chứ chẳng chơi… Vì cưới vợ, hắn thật sự phải chơi sang như vậy sao?

“Vào xem đi.” Nghiêm Ngạn không rảnh xem nàng ngẩnngười, sau khi đỡ nàng xuống xe liền kéo nàng cả người đang lâng lângvào trong trang.

Sau khi bước vào bên trong, Vân Nông mớiphát hiện. Sơn trang này kỳ thật cũng không rường cột chạm trổ như trong tưởng tượng của nàng mà ngược lại còn có vẻ giản dị tự nhiên như cuộcsống quen thuộc nhiều năm qua của nàng. Có lẽ Nghiêm Ngạn cố ý an bàidựa theo sở thích của nàng, khiến cho nàng ngay cả thời gian thích ứngcũng không cần, cảm giác quen thuộc thản nhiên phủ lấy cõi lòng nàng.

Nàng cẩn thận xem qua mỗi một nơi trong trang. Bên trong, cái bàn cáigiường… dụng cụ sinh hoạt, tất cả đều có đủ. Ngay cả tủ quần áo trongphòng nàng cũng treo đầy những bộ đồ mới… Sau khi bị hắn kéo đi dạoquanh trang một vòng, Vân Nông đứng trong sân nhà hoa ảnh sum suê, đốivới lần chuyển nhà này có chút không biết phải làm sao.

“Mấynăm nay, tiền huynh kiếm được đều…” Thì ra xưa nay hắn vẫn luôn kiên trì ăn ít kiệm dùng cũng không lãng phí nửa trinh tiền, chính là vì cái này sao?

“Thích không?”

Cứ cảm thấy như có cái gì nghẹn ở cổ họng, “Tên ngốc này…”

“Ừm.” Nghiêm Ngạn không phủ nhận cách nói của nàng, chỉ là…

Hắn là ngốc, nhưng nàng cũng là ngốc vậy.

Nàng trước nay luôn xử sự khôn khéo lưu loát, lại là một cô nương nhân hậungốc nghếch luôn bao che khuyết điểm, từ nhỏ đến lớn đều một lòng một dạ đối xử tốt với hắn, luôn ngây ngốc suy nghĩ cho hắn, hận không thể làmhết mọi chuyện giúp hắn, để cho hắn tránh xa những nơi nguy hiểm cùngkhả năng chịu thương tổn. Nhưng nàng cũng không ngẫm lại xem mình thìthế nào? Nàng đặt bản thân ở nơi đâu?

Năm đó chỉ vì một tâmnguyện của hắn, cô nương ngốc này liền vì hắn dấn thân vào con đường lái buôn. Một ngày hắn không đạt thành tâm nguyện, nàng liền một ngày tiếptục làm lái buôn vì hắn thu xếp việc làm ăn. Mà nay, ở độ tuổi của nàng, nếu đổi thành người khác thì ước chừng đã có đứa con gần mười tuổi luôn rồi. Hắn đã làm chậm trễ nhiều năm thanh xuân của nàng. Nếu không nhanh nhanh rước nàng về nhà che chở thì coi sao được? Chẳng lẽ thật sự muốnnàng phải mệt nhọc suy nghĩ, mười năm như một ngày, vì hắn mà hằng đêmtrằn trọc không yên sao?

Hãy còn đang phải cố gắng nhịn xuống lòng rung động trước căn nhà mới, Vân Nông miễn cưỡng lấy lại tinhthần, cũng nhớ đến mới vừa khi đi thăm phòng bếp đã gặp được một chỗkhông thích hợp.

“Đầu gỗ, củi gạo mắm muối tương dấm chua trà đâu?” Hắn có phải đã quên thứ gì rồi không?

“… Không mua.” Hắn có chút khốn quẫn.

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, “Huynh muốn hai ta ăn tòa nhà này sao?”

“Tiền không thừa bao nhiêu…” Một hơi làm xong căn nhà mới cho nàng thỏa đáng, lại còn đồ cưới cùng sính lễ, mười năm cố gắng của hắn đã gần như rỗngtuếch.

Sơn trang trước mắt, lại còn một cỗ xe ngựa chứa đầysính lễ làm nàng hoa mắt kia nữa, chắc hẳn đã tiêu tốn tất cả tâm huyếtcủa hắn, hầu như không còn lại gì… Vân Nông khe khẽ thở dài, kéo cánhtay hắn đi thẳng đến xe ngựa, chuẩn bị dỡ hàng.

“Đi, lên thôn trấn mua đồ đi. Chúng ta không phải tiên nhân mà uống sương qua ngàyđược.” Nếu nhớ không lầm, trên đường đi vừa rồi có đi ngang qua một trấn nhỏ.

Sau khi đi thẳng ra khỏi núi rừng chuẩn bị ẩn cư rồi đi tới trấn trên, hai người bắt đầu mua đồ dùng thiết yếu. Còn chưa đi tới giữa trưa đã đến khu bán thức ăn. Vân Nông liền phát hiện ở một khúcquanh trên đường có ám hiệu của đồng nghiệp lưu lại. Nàng men theo dấuhiệu ven đường, sau khi tìm đọc được tin tức mới nhất mà đồng nghiệp đểlại trong một chỗ kín đáo, lại không nói một lời thả nó về lại chỗ cũ.

“Tiểu Nông?” Nghiêm Ngạn đẩy đẩy nàng đang đứng bất động bên bờ tường.

“Đầu gỗ, huynh có bản đồ của vùng này không?” Không biết tại sao, nàng đột nhiên rất muốn thử thời vận.

“Ta đi mua.”

Nàng gật đầu. “Vậy muội đi mua đồ ăn.”

Sau khi mua một đống nguyên liệu nấu ăn từ quán đồ ăn cùng quán thịt, VânNông mới vừa nghĩ đến chuyện sẽ đem tất cả đặt vào trong xe ngựa, đãthấy giữa đám đông dân chúng bình thường đột nhiên xuất hiện một hànghắc y nhân thần sắc ‘miễn làm phiền’. Người nào người nấy bộ pháp rấtnhanh, bước chân nện xuống đất cứ êm như ru.

Sau khi xác định được những kí hiệu giống nhau như đúc được khắc trên hông của bọn họ,nỗi hoài nghi trong lòng nàng cũng bắt đầu từng giọt từng giọt mở rộng.

Đi mua đồ ăn mà cũng có thể gặp phải giáo đồ ma giáo sao?

Nàng nghĩ, đây cũng không phải do vấn đề đường xá rất đông đúc mà là vận khí của ai đó thật sự quá tốt, hay là do nàng chuyển nhà quá mức đúng dịp?Nàng đứng ở ven đường suy tư về tin tức mới vừa nhận được, lại liên kếtvới bóng dáng những giáo đồ ma giáo đang dần đi xa. Tiếp theo, nàng nởmột nụ cười thật quỷ dị.

Khi Nghiêm Ngạn quay lại tìm nàng,chỉ thấy nàng đứng một mình ở ven đường, cười đến nỗi ai đi ngang quanàng đều cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu. Nàng còn lấy từ trong người ra một cái bàn tính, tính tính toán toán, rồi lại lấy tấm bản đồ từ tay hắn nghiên cứu.

“Tiểu Nông?” Hắn khó hiểu ôm lấy đống rau xanh củ cải nàng vừa mua về, đứng nhìn hành động của nàng.

Nàng thu bản đồ lại, lòng tràn đầy cảm giác thành tựu vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của hắn.

“Cũng là huynh ngoan, đã nghe theo muội không đi theo bọn hắn.” Rêu rao khắpnơi hoàn toàn khác với việc không đàng hoàng. Thứ nhất, có thể phiêu lưu trốn tránh truy đuổi. Thứ hai, có thể an ổn sống những ngày tháng yênlành không gió không mưa.

Nghiêm Ngạn nghe mà lòng tràn đầy mây mờ, “Bọn họ?”

“Đồng nghiệp của huynh a.” Nàng vừa nói vừa vươn tay lấy siêu nước giắt bên hông hắn.

Nghiêm Ngạn tuy không hiểu rõ nàng nói vậy là có ý gì, nhưng hắn vẫn có thểnắm bắt được tâm tình của nàng, thừa cơ đánh nhanh rút gọn. “Nếu tangoan, vậy ngày mai chúng ta thành thân nhé?”

Đang uống nước cho qua cơn khát, nàng lập tức bị sặc nước lên mũi, ho hắng liên hồi. “Khụ, muội đã nói là muội cần phải…”

Nàng thật vất vả chống chọi cơn ho sặc, vừa ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt đáng thương hề hề của hắn.

“Tiểu Nông…”

Nàng không tự nhiên chớp chớp mắt, “Việc này… việc này, chúng ta về nhà rồi từ từ nói sau.”

Nghiêm Ngạn dương dương tự đắc, sau khi chiếm được ưu thế, tâm tình cảm thấyrất tuyệt. Hắn không để ý người qua người lại trên đường đều đang nhìn,vươn tay ôm lấy thắt lưng của nàng. Nàng nghiêng đầu trừng mắt liếc hắnmột cái, hắn đành phải thu tay, sửa lại ôm lấy bàn tay mềm mại của nàng.

Từng được giáo huấn sâu sắc, Vân Nông biết, dù sao cũng không thể gỡ bỏ nổida mặt dày như da trâu của hắn, cho nên lúc này, nàng rõ ràng sẽ không ở trước mặt công chúng mà giãy dụa phản kháng, ném đi thể diện của haingười.

“Lát nữa đến hiệu thuốc bắc một chuyến.” Khi đi sắp đến chỗ đỗ xe ngựa ở cuối phố, nàng lắc lắc tay hắn nhắc nhở.

“Muội bị bệnh?”

“Không phải, lo trước khỏi họa mà thôi.”

Trong nhà đã có trận thức không ai có thể phá được, nàng còn muốn chuẩn bị cái gì nữa?

Trong bụng vẫn còn chứa đầy nghi vấn, Nghiêm Ngạn sau khi về nhà còn chưa kịp tìm nàng đòi giải thích, đã bị nàng kêu đi cùng sửa sang khách phòng.Sau đó lại phụ nàng cắt băng gạc dùng để băng bó.

“Nhớ rõ,đêm nay không được ngủ sớm đâu đó.” Sau khi chuẩn bị xong tất cả rồi rahậu viện nhận bồ câu đưa tin, Vân Nông dặn dò hắn.

“Vì sao?”

“Đến lúc đó huynh sẽ biết.” Nàng tỏ vẻ sung sướng nhìn hắn nói, “Đúng rồi,vừa qua giờ tý, huynh giải phóng trận thức bên ngoài cho khách nhân tiến vào.”

Khách nhân? Nhà mới còn chưa ở được một ngày đã có khách đến thăm sao?

Rốt cuộc là người nào?

Đúng như Vân Nông dự liệu, đêm đó, ngay khi vừa qua khỏi giờ tý không lâu,quả nhiên có một vị khách không mời mà đến, gõ cửa nhà bọn họ.

Nghiêm Ngạn mở cửa đón khách, ánh nến trong ngọn đèn lồng nơi tay hắn liềnchiếu rõ khuôn mặt của người khách mới đến. Hắn cùng người nọ đối diệnsong song. Thân hình cương cứng, liên tục trừng mắt đối mắt, rất giốngtrạng thái của hai câu đối treo hai bên cửa, vĩnh viễn sánh cùng trờiđất.

Tiếng nói của Vân Nông từ trong nhà xa xa truyền đến, “Đầu gỗ, đừng nhìn nữa, mời bảng nhãn quân của chúng ta vào nhà đi!”

Hàn Băng, tên sát thủ đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, trong tình trạngđang bị trọng thương, giữa đêm khuya liền một đường trốn chạy vào sâutrong vùng núi rừng hoang dã. Vất vả lắm mới tìm thấy một khu nhà dân có thể tạm thời nghỉ chân, nhưng không thể ngờ được, nơi này thoạt nhìn cứ ngỡ là dân cư đơn sơ, nào ngờ vừa mới mở cửa ra, lập tức mở rộng đếnmột vùng đất hoàn toàn khác biệt.

Thoạt đầu, y trừng mắt nhìn ngôi nhà khang trang sau cánh cửa, như thế nào cũng không nghĩ ra nổisự biến hóa trong đó. Rồi sau đó y xem qua, lòng tràn đầy khó chịu,trừng mắt nhìn kẻ được xem là đồng nghiệp của mình cùng kẻ đồng lõa củahắn.

“Không ngờ đến chỗ này cũng gặp phải các ngươi…”

“Ngươi nên cút đi xa một chút.” Đối với khách đến thăm, Nghiêm Ngạn vẫn mấy năm như một ngày, trưng ra vẻ mặt thây ma.

Vân Nông đợi ở bên trong hơn nửa ngày, nàng đi tới trong viện nhìn áo bàonhiễm đầy máu tanh trên người Hàn Băng trong chốc lát rồi đúng lúc đìnhchỉ hành động ẩn tình vô hạn của hai người bạn đồng nghiệp kia.

“Cũng không phải không quen, vào đi, đóng cửa lại.”

Chỉ tiếc rằng Hàn Băng lại đang do dự có nên vào hay không và Nghiêm Ngạncăn bản cũng không muốn đón khách. Hai người không hề để ý đến lời nóicủa nàng, tiếp tục không lên tiếng mà chỉ dùng ánh mắt nói ngầm vớinhau.

Nàng thản nhiên nói lời cảnh cáo, “Nếu không đóng cửa lại, không sợ giáo chủ ma giáo tìm được đến nơi này sao?”

Lập tức bóng người ngoài cửa nhanh chóng chợt lóe, Hàn Băng thương tích đầy mình bay nhanh theo bước chân của nàng vào nhà trong. Nghiêm Ngạn đangcòn đứng nơi cửa cũng đành phải miễn cưỡng chiếu theo lời dặn dò của Vân Nông, một lần nữa khóa trận thức, khép cửa lại, không cho phép bất cứai tiến vào.

Sau khi làm xong hết thảy, Nghiêm Ngạn mang theo một thân hàn khí đứng ở đại sảnh, quan sát Vân Nông đem nước ấm cùngbăng gạc đã chuẩn bị sẵn từ trước giao cho Hàn Băng, còn chỉ thị cho Hàn Băng trên mặt hầu như đã không còn chút máu, nhanh chóng cầm máu phầnngực đã bị thương nghiêm trọng trước.

“Hắn lại chọc phải chuyện phiền toái gì vậy?”

“Có một vị cao nhân tinh mắt đã coi trọng hắn.” Vân Nông bỏ chiếc khăn đãdính đầy máu tươi ra, lại mang đến một chiếc khăn mới khác kìm chặttrước ngực Hàn Băng.

“Người nào?”

“Giáo chủ magiáo, Hướng Vân Sâm.” Nàng chân thành nói cho hắn nghe tin tức quantrọng mới lấy được trên giang hồ. “Ngày trước, giáo chủ đại nhân tung ra phong thanh, chỉ đích danh bảng nhãn quân của chúng ta, muốn hắn trởthành chính phi trong hậu cung của hắn.”

Hàn Băng nãy giờ vẫn một mực yên lặng để mặc cho nàng xử lý thương thế, nghe xong nhất thờikích động, ngẩng đầu lớn tiếng rống giận. “Lão già điên chết bầm!”

“Muội làm sao mà biết?!” Nghiêm Ngạn vẫn mang theo vẻ mặt thây ma mà nhìn Hàn Băng, tiếp nhận kim sang dược do Vân Nông truyền cho rồi đập vào vếtthương do bị kiếm đâm trúng ở trước ngực Hàn Băng không một chút nhẹnhàng, lập tức làm cho Hàn Băng đau đến nghiến răng nghiến lợi.

“Trên đời không có bức tường nào không có gió lùa. Đương nhiên, cũng không có xà ngang nào không thể thắt cổ.” Nàng nhìn Hàn Băng với ánh mắt vạnphần đồng tình, “Ngài vất vả rồi.” Mộ phần tổ tiên của người này támphần là hương hảo tốt. Làm sát thủ giết người mà cũng bị giáo chủ magiáo coi trọng? Rất không dễ dàng nha.

Hàn Băng phẫn hận cắnrăng, cứ nhớ đến thời gian trước hắn bị trúng kế như thế nào, bại trậntrước đám đồ tử của tên Hướng Vân Sâm chẳng phân biệt nổi nam nữ kia như thế nào, rồi phải tránh né sự đuổi bắt ngày đêm của rất nhiều giáo đồma giáo như thế nào, khuôn mặt anh tuấn không còn chút máu của hắn lạicàng xanh trắng, càng âm trầm thêm ba phần.

“Để ta nhìn thấyhạng người vô sỉ kia thêm lần nữa xem, ta không giết hắn, không nghiềnxương hắn thành tro thề không làm người!” Quả thực vô cùng nhục nhã, cái tên họ Hướng kia dám xếp hắn vào hạng nữ lưu?

Nghiêm Ngạnvừa giúp hắn băng bó vừa cho hắn ba chữ không chút nào uyển chuyển. “Dựa vào ngươi?!” Ngay cả đương kim võ lâm minh chủ Tông Trạch cũng khôngdám ăn nói thẳng mặt cùng vị giáo chủ đại nhân hỉ nộ vô thường kia, hắncùng lắm cũng chỉ là tên sát thủ đứng hàng thứ hai trong bảng phongthôi, dám dõng dạc như vậy sao? Không biết xấu hổ!

Không đợiHàn Băng tiếp tục bốc lửa giận đến tận trời, Vân Nông vừa đánh ám hiệucho Nghiêm Ngạn vừa lo lắng cho Hàn Băng sẽ vì tức giận mà nội thươngcàng trầm trọng.

“Được rồi được rồi, giáo chủ đại nhân vừa vô sỉ vừa tham luyến sắc đẹp của ngươi, lão cũng không có cách nào tìmđược nơi này đâu. Cho nên, ngươi có thể yên tâm ngủ lại.” Nếu cứ khiếnhắn tức giận như thế, chỉ sợ hắn còn chưa vào được hậu cung của giáo chủ ma giáo thì đã hóa vũ đăng tiên mất rồi.

Hàn Băng trơn đôimắt đỏ lừ, nghiêng đầu lườm nàng, còn chưa kịp mở miệng đã bị NghiêmNgạn đi trước một bước điểm trúng huyệt ngủ, rồi bị khiêng thẳng vàotrong khách phòng.

Dàn xếp Hàn Băng xong xuôi, cũng tinh tếkiểm tra những vết thương bị đao kiếm đâm chém trải rộng khắp toàn thânhắn xong, Nghiêm Ngạn khoanh hai tay trước ngực, bất mãn đứng ở bêngiường trừng mắt nhìn vị khách vừa bất ngờ chạy xộc vào nhà hắn.

“Vì sao phải thu giữ hắn?”

Vân Nông nắm một tay thành quyền, trong mắt lòe lòe kim quang, rất độnglòng người. “Vì tiền mua dồ ăn của nhà chúng ta sau này.”

Vìxây sơn trang mua trận thức, tiền trên người Nghiêm Ngạn hầu như đã tiêu hết toàn bộ. Mà nàng, nhiều năm qua vì mua võ công bí tịch cho hắn, sốtiền còn dư lại, nàng tính toán cũng chỉ đủ cho hai người bọn họ khônglo áo cơm được vài năm mà thôi. Trong tình huống hiện nay, nàng phithường phi thường mong mỏi, đi khai thác tài nguyên khác bất ngờ ào vàonhà mình.

“A?”

Nàng hất hất tóc, vẻ mặt khoái trá. “Thật tốt quá, lại có thể trở thành ân nhân của hắn.”

***

“Mấy ngày trước ban đêm sắc trời quá tối, ta đi lầm đường.”

Nghiêm Ngạn oán hận cực độ, trừng mắt nhìn vị khách không mời mà đến đã quấyrầy cuộc sống ngọt ngào chàng chàng thiếp thiếp của hắn cùng người nàođó.

“Năm nào mà ngươi chẳng đi nhầm.” Đến tột cùng thì muốntới năm nào người này mới có thể bỏ được cái tật xấu phá hoại của hắnchứ?

Trước đó vài ngày đã mất không ít máu, giờ đây sắc mặtvẫn trắng như tờ giấy, Hàn Băng nói xong lại tỏ vẻ ta đây biết vậy chẳng làm. “Ta không nên trốn đến đây.” Chạy chỗ nào không chạy, lại cứ đâmđầu chạy vào nhà lái buôn tham tiền này? Nghĩ thôi cũng biết nữ nhân kia định sẽ lại giống như năm rồi, cùng hắn chơi trò giết gà vặt lông.

“Có cần tiễn ngươi một đoạn không?” Nghiêm Ngạn ban ban hai tay, vô cùngvui mừng đá hắn ra khỏi cửa nhà, để hắn tự sinh tự diệt, tự bảo vệ lấytrinh tiết.

Lại nói, khách không mời mà đến Hàn Băng, sau khi hôn mê hai ngày thì tỉnh lại. Vết thương đao kiếm trên người cũng đãđược xử lý tốt, nội thương nghiêm trọng cũng đã được điều trị xong. Vìthế, hôm nay, mới sáng sớm tinh mơ hắn đã cùng Nghiêm Ngạn nhất tề ngồitrong phòng khách, tiếp tục ăn ý mười phần – mắt to trừng mắt nhỏ.

Vân Nông đẩy cửa mà vào, trên tay bưng một chén thuốc nóng hổi đi đến chỗhai người bọn họ. Đối với cảnh bất hòa của hai người bọn họ, nàng sớm đã luyện xong ‘làm như không thấy’ đại pháp.

“Cảm tình cứungươi, còn phải cho ngươi chọn ba lựa bốn với chúng ta sao?” Sau khi đặt chén thuốc xuống, nàng liền chọn cho mình một chỗ ngồi xuống. “Mau thừa dịp còn nóng uống đi. Nếu Diêm Vương gia gia sớm đã đóng cửa không muốn nạp khách, ngươi sẽ ít trưng ra bộ mặt trắng bệch cả ngày hù dọa ngườita.”

Cúi đầu nhìn chén thuốc đen sì sì, Hàn Băng hãy còn chút kháng cự trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể không thuận theolòng tốt của nàng. Sau khi hắn uống xong một ngụm thuốc, lại cau chặthàng chân mày, không khỏi mở miệng hỏi một câu. “Ngươi vẫn còn mangthù?”

Chuyện cũng đã vài năm trước rồi mà nàng vẫn còn nhớ rõ như vậy sao? Năm đó, hắn cùng lắm cũng chỉ làm hại thân phận Đệ Tam của Nghiêm Ngạn thiếu chút nữa thì bại lộ mà thôi, vậy mà cứ mỗi lần gặphắn là nàng lại ác miệng chỉnh hắn một lần.

“Sao lại thếđược? Ngài suy nghĩ nhiều quá rồi.” Vân Nông cười hỉ hả nói, mừng rỡnhìn ngũ quan trên gương mặt tuấn tú của hắn đều đã nhăn tít lại vớinhau.

Sao lại không? Chén thuốc này vừa đen vừa nồng, sắp bịhầm thành tương trấp rồi, thử đoán xem nàng có muốn báo tư thù chút nàokhông?

Trong lòng Hàn Băng lộp bộp đánh thót vài cái, lấy lại tinh thần uống hết chén thuốc chua sót kia. Còn Vân Nông lại tràn đầyvui sướng nhìn bộ dáng có khổ mà không thể nói ra của hắn, chậm rãi nóivới hắn. “Ta nói này bảng nhãn quân, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi dưỡngthương đi. Nhóm giáo đồ ma giáo truy đuổi ngươi đều đã bị dẫn đi rồi.Chỉ cần ta không chỉ điểm, giáo chủ đại nhân cũng không có cách nào tìmđược ngươi đâu.”

“Dẫn đi như thế nào?”

“Ta tựnhiên có thủ đoạn của ta.” Nàng lựa trong nhà mình một con chim bồ câuđưa tin, vậy là xong việc. Nàng chỉ cần nhờ các bằng hữu lái buôn trêngiang hồ loan ra tin tức, dẫn đám giáo đồ này đến tìm người ở nơi kháclà xong thôi.

“Ngươi thật sự có nhiệt tâm giúp người như vậysao?” Hàn Băng hồ nghi xếch hàng lông mày kiếm lên, lập tức thảo mộcgiai binh. “Chẳng lẽ ngươi lại muốn kiếm chác của ta?”

VânNông nhìn hắn chớp mắt mấy cái, tâm tình rất tốt cùng hắn làm thân đápcảm. “Hai ta có xa lạ gì đâu. Nhiều năm giao tình như vậy, ngài khôngnên khách khí với ta mới phải.”

“Cáo từ.” Hàn Băng quyết định thật nhanh, đứng lên, nhưng vừa chuyển đầu đã bị Nghiêm Ngạn không nóilời nào đứng ra chặn kín lối đi.

“Trước mắt, toàn giang hồđại để đều biết ngươi được giáo chủ ma giáo coi trọng. Vị giáo chủ đạinhân kia còn loan tin, không đầy mười ngày tất sẽ bắt được ngươi, đưangươi về tổng đàn ma giáo làm cung chủ thứ ba mươi mốt của hậu cung magiáo.” Nàng lười biếng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lại giống nhưcảm thán nói: “Dựa theo nội thương của ngươi… chậc chậc, sợ là ít nhấtcũng phải dưỡng thương một, hai tháng.”

Lòng tràn đầy xấu hổvà giận dữ, chỉ muốn giết người cho hả giận, Hàn Băng chụp một chưởnglên bàn. Nhưng vì thời gian trước mất máu lại chịu nội thương rất nặngnên một chưởng đó thật ra cũng không để lại vết tích gì lớn.

“Đừng có phá bàn phá nhà của ta, phải đền tiền đó.” Nàng luôn mãi quan sátkhuôn mắt băng sương kia, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra vị giáo chủ ma giáo kia đến tột cùng là coi trọng hắn ở điểm nào nhất.

Cảngười ẩn ẩn run lên, Hàn Băng một tay vỗ về ngực đau, trước ánh mắt đầyvẻ cảnh cáo của Nghiêm Ngạn lại một lần nữa ngồi vào chỗ cũ, vô cùngkhông cam lòng đón nhận ánh nhìn ung dung như nước của Vân Nông.

“Người sáng mắt không nói tiếng lóng. Ngươi cũng biết rồi đó, ta cũng chẳngphải vô duyên vô cớ mà đi cứu ngươi.” Nói ra thì người hàng năm nàngmong chờ được nhìn thấy nhất, tám phần thì chính là vị huynh đài thườngxuyên bị lạc đường này.

Vô nghĩa, hắn quá rõ bản tính vơ vét của nữ nhân này rồi.

Hắn lạnh lùng cười. “Ngươi cho là lúc này rồi mà ta còn ngoan ngoãn để ngươi cắn mãi không buông sao?”

“Ngươi nói xem?” Nàng cười tươi như hoa nở. Một thanh nhuyễn kiễm lạnh lẽo lập tức từ phía sau hắn quỷ mỵ sấn đến, nhẹ nhàng kề lên cổ của hắn.

“Ngươi có thể vô sỉ đến mức ấy sao?” Hàn Băng trừng mắt nhìn tên đồng nghiệpvô lương phía sau, lại quay đầu trừng mắt nhìn thủ phạm xúi giục.

Nàng khẽ nhún vai. “Trước mắt, ngươi đang bị thương lại ăn nhờ ở đậu, ngươi nên sớm có nhận thức một chút.”

“Nhận thức cái gì?” Không phải là nàng ép mua ép bán sao?

“Cường quyền liền là chân lý, còn nữa, mái hiên nhà ta đặc biệt rất thấp.” Vân Nông nhếch miệng cười với hắn, thoải mái lấy từ trong tay áo ra một tờkhế ước, đặt lên bàn. “Phí dụng các hạ sống nhờ ở đây, ta đã chiếu theoquy củ viết hết ra đây rồi, mời đọc.”

Hàn Băng sau khi nghexong lời của nàng, gương mặt tuấn tú tái nhợt đầu tiên là tức giận đếnmức đỏ hồng lên, sau khi hắn chăm chú đọc xem tờ văn thư khế ước rõràng, thoáng chốc lại từ hồng biến thành đen, lại dần dần trở nên xanhmét… Nghiêm Ngạn ở bên cạnh hắn ngó qua, chỉ thấy Hàn Băng công tử nổitiếng khắp giang hồ là có phong tư trong trẻo nhưng lạnh lùng làm mê đảo mọi thành phần nữ nhân từ khuê tú đến hiệp nữ, giờ phút này tuấn nhanmuôn tía nghìn hồng, trông rất náo nhiệt.

Khóe miệng Hàn Băng co rút, lồng ngực đã bị bảng giá kia làm cho tức nghẹn không thở được.

“Tài nghệ độc đáo này của Vân cô nương những năm gần đây thật đúng là rènluyện vô cùng lão luyện độc ác, dám lấy nửa lượng bạc một chén thuốc ư.Không biết Vân cô nương có hiểu được rằng, từ xưa đến nay, nữ nhân đềuphải hiểu được bổn phận, tức là nữ tử không tài mới có đúc sao?” Nữ nhân đòi tiền chết bầm, chẳng trách sao đến chừng này tuổi rồi mà nàng vẫncòn chậm chạp chưa gả đi.

Nàng không đến nơi đến chốn, “Ồ, ta thiếu đạo đức lắm.”

“Ngươi…”

Vân Nông đưa văn thư đã chuẩn bị sẵn từ trước qua, “Ký đi, trước khi thương thế của ngươi khỏi hẳn, ta bảo đảm ngươi sẽ được an toàn.” Cộng thêmbảo tồn trinh tiết nữa.

“Ngươi có khả năng đó sao?” Nếu quảđơn giản như vậy, mấy ngày nay hắn cần gì phải vì trốn tên giáo chủ magiáo kia mà chạy đến cùng trời cuối đất chứ?

“Trước khithương thế của ngươi khỏi hẳn sẽ không bị tìm thấy, điều đó ta có thểchắc chắn.” Uy danh của Bích Trù lão nhẫn cũng không phải là tin đồn vôcăn cứ. Trận thức đã làm cho Nghiêm Ngạn không tiếc lấy hàng vạn lượngđể mua về, tất nhiên cũng là một vật siêu giá trị. Chỉ cần bọn họ khôngmở cửa, mặc cho giáo chủ ma giáo có võ công cao đến đâu cũng đừng hòngmơ tưởng bước vào nhà nàng nửa bước.

“Vậy sau khi thương thế khỏi hẳn thì sao?” Hàn Băng nheo híp hai mắt, cứ cảm thấy trong lời nói của nàng ẩn chứa cạm bẫy.

Vân Nông sờ sờ chóp mũi, “Vậy thì ngươi phải chịu khó chạy một chút rồi.”Ai đã làm cho giáo chủ đại nhân ném bạc khắp nơi truy tìm tình lang chứ.

Hắn cắn răng hỏi, “Không phải ngươi đang suy tính đợi đến khi thương thếcủa ta lành hẳn, liền quanh đầu đem tin tức của ta bán trao tay cho cáiđồ ma giáo vô sỉ kia đó chứ?”

“Sao lại thế được?” Nàng cười thật vô tội thuần lương.

Đôi mắt lạnh lẽo của Hàn Băng gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng… Vì ngânlượng, người khác hắn không dám nói, nhưng nữ nhân trước mắt này tuyệtđối dám làm.

Nhớ lại năm đó, chỉ vì hắn từng không cẩn thậnđâm Nghiêm Ngạn một kiếm mà bị nữ nhân này ghi hận trong lòng. Sau đó,mặc kệ hắn cẩn thận để ý thế nào, hắn vẫn mắc bẫy ả lái buôn tham tiềnnày, mơ mơ màng màng cùng nàng ký vào khế ước bán thân chết tiệt kia.Nếu không phải hắn đúng lúc tỉnh lại sau khi bị trúng thuốc mê thì thiếu chút nữa hắn đã bị người ta trói lên thuyền bán tới Nam Hải bắt cá rồi!

Vân Nông bình thản ung dung hưởng thủ ánh mắt như đao của hắn, “Tốt xấu gìthì ngươi cũng là nam nhân, đừng nên tính toán chi li mấy đồng bạc bảomệnh này. Phải biết rằng ngươi thân là sát thủ bảng nhãn trên bảngphong, là Hàn Băng công tử tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, đừng để mất khí độ cùng phong thái của ngài. Sau này nếu không cẩn thận bị truyềnra ngoài, chẳng những sẽ khiến người chê cười, mà còn có thể tan vỡ biết bao trái tim của thiếu nữ võ lâm.”

Hàn Băng nghiêm mặt sắt,giọng điệu lại có vẻ không thoải mái. “Một cân phong thái khí độ đánggiá mấy văn tiền?” Mặc cho sát thủ này nổi tiếng thế nào, cũng đều bịnàng mỗi năm một lần tước hết tiền bạc trong túi hắn.

“Phải đó.” Cũng không xem tiền tài như cặn bã, Nghiêm Ngạn còn tràn đầy đồng cảm bỏ thêm một câu.

Vân Nông không để ý đến trình độ chấp nhất đối với tiền tài của hai ngườibạn động nghiệp. Nàng tương đối sảng khoái, gật gật đầu, lập tức khônghề ép buộc. “Cũng được, vậy ngài chuẩn bị di giá đến ma giáo thống lĩnhhậu cung, phượng nghi giáo chúng đi. Sáng nay ta mới xem qua hoàng lịch, tháng này không hề thiếu ngày lành.” Bán hắn, nàng chẳng những có thểkiếm được một khoản từ giáo chủ ma giáo, còn có thể giảm được các khoảntiền thuốc men, cớ gì mà không làm? Dù sao thì bán một món cũng là bán,lột da hắn xong nàng cũng chỉ bán được một món thôi.

Hàn Băng bỗng dưng xụ mặt, không tình nguyện lấy tờ văn thư trên bàn, ký tên vào rồi ấn dấu tay xuống. Nàng vui tươi hớn hở thu tờ văn thư khế ước vàotrong tay áo, không dấu vẻ ham mê nữ sắc giơ bàn tay về phía hắn, ngoắcngoắc ngón tay.

Sau khi đào hết tất cả ngân phiếu trên ngườihắn xong, thanh nhuyễn kiếm vẫn luôn kề trên cổ hắn cũng được NghiêmNgạn thu trở về. Vân Nông khẽ ngân nga một ca khúc, vui sướng dời bướcrời khỏi khách phòng, chuẩn bị bữa trưa cho thần tài. Chẳng lâu sau, khi nàng đang cầm khay thức ăn đi vào khách phòng, Hàn Băng lại có cảm giác sâu sắc rằng mình đã đi lầm lên thuyền giặc một lần nữa.

Hắn chỉ vào chén cháo thanh trước mắt, nhìn như không có mùi vị gì cả, “Tại hạ phải thanh toán giá trên trời, thức ăn lại là thế này sao?”

“Khách tùy chủ liền.” Nàng đẩy chén cháo đến trước mặt hắn, lại đặt thêm mộtđãi rau luộc xuống. “Ngài tưởng ta ngày thường là đầu bếp tiệm rượu LạcDương sao? Hay là Nghiêm Ngạn lớn lên giống trù thần ngự dụng của cungđình?” Bệnh nhân như hắn mà còn muốn ăn rượu thịt đại tiệc gì nữa sao?Không thấy bản thân đã bị hư tổn thế nào à?

“Tiền ngươi đổhết đi đâu rồi?” Hắn căm giận lừ nàng vài lần, bỗng nhiên cảm thấy máihiên nhà nàng làm như mỗi năm lại càng thấp đi.

Nàng bất đắc dĩ hai tay nhất quán, “Cô nương nhà ta kế thậm gian a.”

Nghe nàng nói xong, Nghiêm Ngạn vẫn đứng ở một bên, ánh mắt lặng lẽ lạc tớitrên người nàng. Tâm tư trăm chuyển ngàn chiết hồi lâu, hắn kéo Vân Nông lúc này đã đàm thảo xong vụ mua bán, đi ra khỏi khách phòng.

Khi cùng nàng đi tới hành lang, hắn dừng bước hỏi. “Nhất định phải thu giữ hắn sao?”

“Còn đây là không thể không vì.” Vân Nông cũng biết hắn xưa nay rất chán ghét có người ngoài đến quấy rầy cuộc sống của hắn.

“Chúng ta không cần kiếm tiền của hắn.” Nếu thật sự thiếu tiền, vậy hắn sẽ lại làm thêm mấy vụ mua bán nữa là được mà.

Nàng lắc đầu, “Đây không chỉ là vấn đề tiền bạc, huống hồ nói thế nào thì hắn cũng là đồng nghiệp của huynh.”

“Muội cùng hắn có giao tình sâu đậm lắm sao?” Trong giọng nói của Nghiêm Ngạn nồng đậm mùi chua chát.

“Có thể sâu đậm hơn huynh sao?” Nàng liếc mắt nhìn hắn với vẻ xem thường,cũng không cho hắn cơ hội để hiểu lầm. “Tuy nói muội không phải là hạngngười thích làm việc thiện, nhưng nếu không cứu hắn, chẳng lẽ để cho hắn sau này cứ hễ gặp huynh trên giang hồ một lần là chém huynh một lần,hoặc là thấy muội liền hung hăng đập phá hay sao? Phải biết rằng, hắn đã bị giáo chủ ma giáo dồn đến chân tường rồi, hơn nữa hắn lại bị thương,vì mặt mũi của hắn, chuyện gì hắn cũng dám làm.”

Hắn nghe vậy lập tức cúi người ôm lấy nàng, cam đoan với nàng. “Ta sẽ không để bấtcứ ai tổn thương đến muội.” Hắn tuyệt đối sẽ để cho chuyện cũ tái diễn,lại càng sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi nửa phần.

“Biết rồi, chẳng phải muội chỉ giả thiết thôi sao?” Vân Nông đặt hai tay lênngực hắn, hơi hơi đẩy ra. “Với tính tình của bảng nhãn quân, chỉ cầncuộc mua bán này thành công, chúng ta cũng không cần phải lo lắng nhiều. Bởi vì, hắn xưa nay rất có uy tín!”

“Muội muốn giấu hắn bao lâu?”

“Số ngân phiếu trên người hắn đủ để giấu hắn cho đến khi thương thế của hắn khỏi hẳn.” Hiện nay tin tức bên ngoài rất chặt. Mặc dù nàng thiếu đạođức cũng không thể bất lương đến mức hại Hàn Băng bị giáo chủ đại nhânbuộc tới hâu cung làm nương tử.

“Ta không thích.”

“Ửm?”

“Đây là nhà của chúng ta. Ta không thích có người ngoài.” Hắn thiên tân vạnkhổ mới tạo ra được ngôi nhà này, cũng không phải là dùng để làm nơitránh gió cản sương cho đồng nghiệp, càng không thể để y phá hoại chuyện tốt của hắn.

“Chịu đựng đi.” Phải biết rằng, thần tài cũng không phải lúc nào cũng đi ngang qua cửa nhà.

“Ta có thể giết hắn.”

Vân Nông dương tay đánh một cái vào ót hắn. “Đều là đồng nghiệp, cần gìphải chơi cái trò đó chứ? Huống chi huynh đã rửa tay gác kiếm rồi mà.Huynh còn muốn trừ bị bảng nhã quân để lên chiếm ngôi vị của hắn haysao?”

Nghiêm Ngạn nhếch đôi môi bạc, suy tư trong chốc lát rồi nhường nhịn mở miệng. “Thành thân trước đã.”

Sao hắn vẫn chưa quên chuyện đó ư?

Nàng chưng hửng, quay mặt đi, “Chuyện đó để nói sau đi…”

Bất đắc dĩ Nghiêm Ngạn cũng không muốn để nàng mơ hồ cho qua như vậy, haitay hắn nắm chặt lấy vai nàng, ánh mắt lợi hại gắt gao ghì chặt lấynàng.

“Giải quyết chuyện này xong rồi hẵng nói, biết không?”Nàng cảm thấy rất sâu sắc, nếu cứ cùng hắn cò kè mặc cả thế này, tuyệtđối sẽ là làm địch bị thương một ngàn mình cũng tổn hại tám trăm. Trướcmắt địch mạnh ta yếu, nàng vẫn nên nhịn trước rồi nói sau.

“Muội đồng ý.” Ánh mắt nghi ngờ của hắn mãnh liệt đảo quanh khuôn mặt nàng một vòng.

Nàng xụi lơ hai vai, “Được rồi, muội đồng ý…”

Ngay khi Vân Nông nghĩ rằng Nghiêm Ngạn sẽ nghe theo lời nàng, sẽ tạm thờibuông tay cho nàng nghỉ ngơi một chút, không bức nàng gấp như trước nữa, nhưng đến đêm khi chuẩn bị đi ngủ, nàng mới phát hiện mình vẫn quá coithường tâm tư của hắn.

Hai tay chống nạnh đứng ở cửa phòng của mình, nàng tức giận trừng mắt nhìn thần giữ cửa không mời mà đến.

“Muội nói này, bảng nhãn quân sẽ không đụng đến phòng muội đâu. Phải biếtrằng hắn tuy nổi danh trốn giang hồ là Băng Sương công tử, nhưng hắnluôn khinh thường nữ tử không hề có tư sắc như muội. Nếu hắn thật sự cósuy nghĩ gì với muội, nhiều nhất thì cũng chỉ muốn nhai xương cắn thịtmuội mà thôi!” Cho dù nữ nhân khắp thiên hạ đều chết sạch, nàng tintưởng Hàn Băng cũng sẽ không có mắt như mù mà tìm đến nàng, xem trọngnàng đâu.

Nghiêm Ngạn vẫn đứng trước cửa phòng nàng, không đi nửa bước, nghiễm nhiên bất động nguy nga như núi.

“Đừng tưởng có thang rồi muốn leo lên đâu thì leo. Muội còn không hiễu rõhuynh sao? Tóm lại, ngày nào hai ta còn chưa thành thân thì ngày đóhuynh không thể vào phòng của muội.” Nàng tiến lên, hai tay lưu loát túm lấy lỗ tay hắn xoay một vòng. Rõ ràng là hắn muốn mượn chuyện Hàn Băngđể kéo gần quan hệ của bọn họ tiến thêm một bước.

Hắn chậm rãi kéo tay nàng xuống, đáy mắt ẩn chứa sự kiên định không thể chống đẩy.

“Trong phòng muội chỉ có một chiếc giường thôi.” Nàng nhíu chặt hàng chân mày cong cong.

Không ngờ tại thời điểm mấu chốt này mà hắn còn tái phát tật xấu so gang với nàng. “Ta không ngại.”

“Muội rất để ý đến nhân số trên giường.”

Hắn lui từng bước, “Ta ngủ ở bên cạnh bàn cũng được.”

“Trở về ngủ đi.” Vân Nông tức giận đẩy hắn ra, xoay người muốn đóng cửa thì bị hắn dùng một tay ngăn lại.

“Ngủ ở cạnh cửa cũng được.” Hắn lui lại lui, vẫn không thay đổi quyết tâm muốn giữ quan ải.

Nàng rất muốn đánh cái đầu gỗ của hắn, “Không cần!”

Nghiêm Ngạn bị chống cự nhiều lần, hơi hơi cúi đầu xuống, miệng mím chặt không nói, dáng vẻ rất không an tâm. Vân Nông ngửa đầu nhìn thấy vẻ mất máttrên gương mặt hắn, trong lòng cứ lầm nhầm nhắc nhở chính mình: khôngthể mềm lòng, không thể mềm lòng… Nhưng vẻ mặt vô tội làm như oan ức lắm của hắn vẫn còn kích thích phần mềm mại nhất trong trái tim của nàng.Nàng nhịn không được, tiến lên kéo kéo ống tay áo hắn.

“Đầu gỗ?”

Nghiêm Ngạn không nói một lời, hai tay níu chặt lấy nàng, kéo nàng vào lòng,chặt chẽ đem thân hình của hai người hợp lại làm một.

“Có thể… buông ra không?” Sắc mặt nàng ửng đỏ, cũng không biết đã cùng hắn thân cận bao nhiêu năm rồi nữa.

“Ủ nóng muội xong rồi nói sau.” Bàn tay của hắn đặt trên lưng nàng, đènàng sát vào lồng ngực hắn, làm cho trái tim của hai người gần sát cùngnhau.

Nàng khó hiểu hỏi: “Tối qua muội có ăn phải đồ lạnh sao?”

“Không phải đồ ăn, là tâm.” Hắn hiếm khi cẩn thận giải thích với nàng. “Ủ nóng được trái tim muội rồi nói sau.” Ai đã làm cho khoảng cách giữa bọn họluôn mãi xa, làm cho hắn cảm thấy lạnh lẽo thế này? Nếu không đủ ấm áp,hắn liền dốc sức thêm củi thêm lửa, tăng nhiệt độ.

“Tình cảm của muội mười mấy năm qua là tảng băng hay sao?”

“Không phải là băng, là chưa đến ngày xuân sẽ không nẩy mầm.” Hắn nhẹ giọngsửa chữa, lại dịu dàng hôn nhẹ lên trán nàng. “Mau mau nẩy mầm đi.”

Nàng mờ mịt chớp mắt. “Nẩy thành cái gì?”

“Tình yêu.”

“…”

“Nẩy mầm chưa?” Lồng ngực mềm mại ôn hương, tâm tình Nghiêm Ngạn tựa nhưngàn cây vạn cây đang nở hoa. Hai tay đang ôm nàng lại kìm lòng khôngđậu, xiết chặt lại.

Nàng hoảng hốt, còn cảm thấy không thể thích ứng với những chuyển biến kịch liệt gần đây của hắn.

“Cái đó… Huynh xem bây giờ mùa đông còn chưa bắt đầu, cách ngày xuân cũng còn rất xa…”

“Không sao, chúng ta tiếp tục kêu gọi gió đông.” Da mặt của hắn rất có xu thếđao thương bất nhập, còn không quên thúc giục nàng. “Thấy ta có thànhtâm như vậy, muội có xúc động chút nào không.”

Khoảng cáchgiữa hai mi mắt của Vân Nông càng lúc càng lớn, “Võ mồm của huynh tiếntriển cực nhanh a.” Đứng trước Nghiêm Ngạn, mồm mép khi xưa của nàngchạy đi đâu mất rồi!

Hắn vùi đầu ở bên tai nàng lẩm bẩm, “Cưới vợ, dù sao cũng phải có thủ đoạn.”

“Nếu có tài ăn nói như vậy, cũng đừng cứ giả câm trước mặt người khác chứ.”Uống công nàng mấy năm nay cứ phải gánh chịu thay hắn mọi chuyện trướcmặt người khác. Lần tới nàng phải để hắn đích thân chủ trì đại cục.

“Bọn họ cũng đâu phải là nàng dâu của ta.” Làm gì phải tốn nhiều nước miếng?

Cùng nàng vành tai và tóc mai cọ sát nhau một lúc, Nghiêm Ngạn ngẩng đầulên, cứ lấy ngón tay mơn trớn mãi khuôn mặt nàng. “Ngủ đi, ta ở ngoàicửa canh chừng cho muội.”

Đối với tính cách con la của hắn, nàng tức muốn hộc máu, “Trở về phòng đi —— “

Bóng dáng cao lớn phút chốc phủ trùm lấy nàng. Một đôi môi ấm áp đặt lên môi nàng, trằn trọc duyện hôn, tinh tế triền miên, uyển chuyển như gió xuân ấm áp thổi tới. Nàng không tự vệ, đến khi hoàn hồn thì đôi môi kia đãrời đi. Hắn lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, đầu ngón tay quen thuộc lại lướt qua đôi môi vì hắn mà hồng nhuận đỏ tươi của nàng.

“Ngủ đi, ngoan.” Nghiêm Ngạn nhẹ nhàng đẩy nàng vào trong phòng, còn không quên giúp nàng khép cửa lại.

Kinh ngạc ngồi trên giường, Vân Nông ngẩn người vỗ về đôi môi nóng ran. Suốt đêm đó, cũng không biết bản thân đến tột cùng là có ngủ hay không ngủ,giống như mộng mà cũng không phải là mộng. Đợi đến khi sắc trời sáng rõnàng mới lặng lẽ mở cửa ra. Cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên Nghiêm Ngạn nóiđược thì làm được, giờ phút này vẫn đang ngồi dựa vào tường canh giữ cửa phòng cho nàng, hai mắt nhắm hờ, gục đầu sang một bên, làm như đang mệt mỏi ngủ thiếp đi.

“… Đồ ngốc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.