Chương trước
Chương sau
Khi Diệp Đình thu lại điện thoại, mặt hắn không có bất cứ biểu cảm nào.
Hắn bình tĩnh đặt điện thoại lên mặt bàn, nhấn bàn phím gửi đi một email đang chờ, rồi lấy ra bao thuốc trong ngăn tủ đi tới ban công, bật lửa kẹp giữa hai ngón tay chậm rãi châm lửa, khói trắng toả ra.
Vừa nãy nghe được lời Lưu Huân nói với Dương Gia Lập qua điện thoại, Diệp Đình cho rằng mình sẽ giận đến không kiềm chế được, sẽ nôn nóng khó nhịn đứng ngồi không yên.
Nhưng hiện giờ, xem ra hắn không có như vậy.
Ngược lại, hắn đang bình tĩnh đến khó hiểu.
Nguyên nhân thứ nhất là do Dương Gia Lập không chấp nhận lời bày tỏ của Lưu Huân, khăng khăng nói phải đi, nhưng đây cũng không phải tất cả nguyên do.
Từ rất lâu trước kia, Diệp Đình cũng từng có loại tâm trạng này.
Khi đó hắn ở Mỹ, sinh hoạt nhìn qua rất bình lặng, nhưng kỳ thật mỗi ngày đều giống như lốc xoáy, ngấm ngầm cùng Diệp Phàm cắn xé tranh giành quyền lực đến một mảnh hỗn độn, ngoài mặt là anh em thân thiết, phía sau thì lại hận không thể uống máu ăn thịt nhau. Cho tới thời kỳ tranh đoạt căng thẳng nhất, bên Diệp Đình mọc ra một nhân vật khá là trọng yếu, đột nhiên chạy tới nhờ cậy Diệp Phàm, quay đầu giáo đâm Diệp Đình một kích.
Tất cả mọi người đều cho rằng lần này Diệp Đình chắc chắn sẽ bạo nộ, nhưng ngoài dự đoán, phản ứng của Diệp Đình rất bình thường.
Hắn chỉ dùng sự bình tĩnh đến đáng sợ thu thập tốt tất cả mọi việc, từng chút một đánh sập bẫy rập của Diệp Phàm, từng bước lên nắm quyền.
Khi tình hình đã ổn định, hắn cũng chỉ thật bình tĩnh mà thu dọn tàn binh bại tướng dưới trướng Diệp Phàm, đối với người đã quay đầu giáo đâm hắn một vố kia, mặc kệ người đó khóc lóc kêu gào ra sao, tâm Diệp Đình đều không gợn sóng, vẫy vẫy tay cho người kéo anh ta đi, làm anh ta cả đời này đều không có cơ hội Đông Sơn tái khởi, vĩnh viễn ở dưới vực sâu.
Sau này, Diệp Đình mới chậm rãi hiểu ra, khi đó chính mình bình tĩnh như vậy là bởi vì đã xác định.
Hắn xác định chính mình sẽ lật đổ được Diệp Phàm, xác định sẽ khiến cho những kẻ dám phản bội hắn hối hận đến nứt gan nứt mật, hắn hết sức tin tưởng rằng mình sẽ làm được những điều này, cho nên tức giận trước mắt, không đáng nói.
Hiện giờ cũng vậy.
Dương Dương, chỉ có thể là của hắn.
Mặc kệ Lưu Huân có thèm nhỏ dãi hay như thế nào đi chăng nữa, sự thật này cũng không thể nào thay đổi.
Điều hắn phải làm, chỉ là mau chóng đem Dương Gia Lập cướp về, giấu đi, khiến cho Lưu Huân cả đời này cũng không có cơ hội đụng vào cậu.
Vòng tròn lửa đốt tới đế, Diệp Đình ấn tàn thuốc xuống, nhìn ánh đèn sáng phía xa cười hai tiếng rồi xoay người trở về phòng.
Mấy ngày tiếp theo, hắn tăng thêm mã lực để mau chóng hoàn thành công việc, dùng thời gian rảnh để trang trí nhà cửa.
Hắn cho người trải một tầng thảm dày dưới sàn nhà, Dương Gia Lập khi ở nhà thường không thích đi dép lê, luôn để chân trần chạy tới chạy lui, trải một lớp thảm, vừa mềm mại vừa ấm áp, sẽ không dễ bị đông lạnh.
Hắn cho người sơn lại toàn bộ căn nhà, đổi thành màu tươi sáng ấm áp, nhìn qua khiến tâm trạng người trở nên tốt hơn.
Hắn còn rải đầy trên mặt đất cừu bông nhỏ; ở phòng khách thì làm cho A Phúc một căn nhà cây cho mèo thật xa hoa; còn có một căn phòng trống, hắn đặt một bộ thiết bị làm nhạc chuyên nghiệp; lo rằng Dương Gia Lập ở nhà sẽ nhàm chán khó chịu, hắn sắp xếp lại khoảng sân sau nhà, trồng thêm nhiều loại cây, hoa bắt mắt, trông tràn ngập sức sống.
Buổi tối thứ sáu, Dương Gia Lập theo thường lệ gọi điện tới.
Lần này Diệp Đình nói chuyện với cậu nửa giờ đồng hồ.
Hai người rất ăn ý mà không nhắc tới đề tài lần trước, Dương Gia Lập vẫn còn chưa phát hiện ra điều gì, Diệp Đình cũng không để lộ ra cái gì, chỉ yên lặng nghe giọng nói thiếu niên của Dương Gia Lập chảy vào trong tai, trong lòng.
Cho tới khi gần kết thúc, Diệp Đình khàn giọng cười, nói: "Bé con, em có khi còn chưa biết, hiện tại căn nhà này của anh đã được sửa đặc biệt tốt"
Dương Gia Lập cũng thoải mái mà hỏi lại hắn: "Sửa tốt như thế nào?"
Diệp Đình trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Không khí tốt, ở thoải mái, thiết bị đầy đủ, cái gì em thích nơi này đều có. Thích hợp sinh hoạt, trồng hoa, nuôi mèo.......... Đúng rồi, càng thích hợp nuôi em hơn"
Mặt Dương Gia Lập lập tức đỏ lên: "Anh nói cái khùng điên gì đâu, mặt dày"
Diệp Đình nặng nề cười, nụ cười dường như còn có thâm ý.
Dương Gia Lập bĩu môi: "Nhà anh sửa lại thì liên quan gì đến tôi, nhảm nhí"
Diệp Đình nhàn nhạt "ừ" một tiếng, yên lặng trong vài giây, giọng nói mang theo một chút ý cười: "Rất nhanh thôi là em biết rồi"
Dương Gia Lập còn chưa kịp nghe ra ý tứ trong câu nói của Diệp Đình, thì đã nghe thấy thanh âm cúp máy.
Diệp Đình lần đầu tiên chủ động cắt đứt điện thoại.
Dương Gia Lập rất kinh ngạc.
Bình thường khi nói chuyện điện thoại, Diệp Đình đều là kéo dài được bao lâu thì kéo bấy lâu, hôm nay lại cúp gọn gàng nhanh nhẹn như vậy.
Cậu cũng không nghĩ sâu hơn, quay đầu liền quên chuyện này đi.
Diệp Đình bên này ngắt máy, đặt điện thoại xuống ngồi trong đêm tối lại châm thêm điếu thuốc. Hắn bước chân trần đi trên tấm thảm lông sang trọng, với lấy đồ chơi cho mèo nghịch trong lòng bàn tay, tai nghe những bài hát trong album của Dương Gia Lập đang được phát từ chiếc loa trên giá sách, khoé miệng vẫn luôn nhàn nhạt mỉm cười.
Không lâu sau, điện thoại vừa tắt lại sáng lên, có cuộc gọi đến.
Diệp Đình nhận điện thoại, đặt bên tai.
Bên kia, thư ký lưu loát nói: "Diệp tổng, hành trình của anh đã được sắp xếp xong rồi, vệ sĩ và lái xe bên kia cũng đã được thông báo"
Diệp Đình bình tĩnh "ừ" một tiếng.
Thư ký hỏi: "Anh tính khi nào thì hành động?"
Ngón tay Diệp Đình vẫn kẹp thuốc lá, hai chân gác lên nhau, nheo mắt nhìn tờ lịch bên cạnh.
Hắn phun ra một đượt khói thuốc, cười, nói với thư ký đầu bên kia điện thoại: "Vậy......thứ hai đi"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.