Dương Gia Lập đi vào một nhà hàng dưới lầu. Lưu Huân đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ trong nhà hàng, khuôn mặt cười cười. Y mặc áo sơ mi màu xanh biển cùng quần tây đen, trang phục có hơi nghiêm túc hơn so với ngày thường. Ngay cả tóc cũng xịt keo đến là chỉnh tề, y lúc bình thường trông như một người nhàn tản, nhưng hôm nay lại có thêm một chút khí chất ưu tú. Y nhìn thấy Dương Gia Lập đang đi tới, vội vẫy tay với cậu: "Tiểu Dương, tới đây" Dương Gia Lập nắm chặt phong thư kia, đi xuyên qua một dãy bàn ăn tới chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ. Cậu nhìn nụ cười trên mặt Lưu Huân, không khỏi kỳ quái hỏi: "Anh Huân, hôm nay sao cười vui vẻ vậy?" Lưu Huân chớp chớp mắt: "Mấy ngày hôm nay anh tìm đầu bếp nấu món Tây, muốn nâng cao trù nghệ của mình xíu, cũng coi như là có chút thành quả. Bữa tối hôm nay không ăn gì khác, nếm thử bò bít tết của anh, thế nào?" Dương Gia Lập nhướng mày: "Được a" Lưu Huân cười khẽ, ngẩng đầu búng tay với nhân viên đang đứng phía bên kia. Bò bít tết còn chưa mang tới, cửa nhà hàng lại bị mở ra, một nhóm người từ bên ngoài đi tới. Mấy người này quét mắt nhìn khắp nhà hàng một vòng, rồi tìm một chỗ ngồi xuống dùng cơm. Cũng rất kỳ lạ, vị trí trống xung quanh rất nhiều nhưng những người này lại vừa khéo ngồi ở chỗ rất gần Dương Gia Lập, cũng không nói chuyện cùng nhau, gọi món xong cũng chỉ yên lặng chờ. Trong lòng Dương Gia Lập cảm thấy có chút khó hiểu, lặng lẽ đảo mắt qua một cái, chỉ cảm thấy mấy người này có chút quen mắt, hình như là khách du lịch đã ở trong khu nghỉ dưỡng một khoảng thời gian, thường hay lang thang trong biệt thự, thỉnh thoảng lại chạm mặt một hai lần. Dương Gia Lập thu hồi ánh mắt, mấy người kia cũng lén lút nhìn qua bên này. Trong đó có một người cách Dương Gia Lập gần nhất, lặng lẽ lấy điện thoại ra đặt trên bàn. Nhân viên nhà hàng bưng bò bít tết mà Lưu Huân tự làm lên. Lưu Huân đẩy dao nĩa đến trước mặt Dương Gia Lập, mặt đầy mong chờ nói: "Thử xem?" Dương Gia Lập cầm dao nĩa cắt một miếng nhỏ cho vào miệng, nhai một hồi. Thịt rất mềm, không quá dai, có điều còn thiếu chút lửa nữa, nhưng tóm lại là không tồi. Dương Gia Lập nuốt xuống, không chút keo kiệt khen: "Mới luyện có mấy ngày mà đã làm được như thế này, anh Huân, nhìn không ra anh cũng có thiên phú lắm đó" Lưu Huân vừa nghe câu này liền vui vẻ, trong mắt đều phát ra ánh sáng. Hai người nói nói cười cười ăn xong bò bít tết. Ăn cơm xong, Lưu Huân mới chú ý tới phong bì bên cạnh Dương Gia Lập, chỉ vào hỏi: "Gì vậy?" Dương Gia Lập dừng lại, thả dao nĩa xuống. Cậu gãi gãi đầu, lấy phong thư tới đưa cho Lưu Huân, có hơi xấu hổ nói: "Cho anh" Lưu Huân khó hiểu "ừ" một tiếng, nhận lấy phong thư, vội vàng mở ra. Nhìn thấy xấp tiền màu hồng phấn bên trong, nụ cười trên mặt Lưu Huân cứng lại: "Này là có ý gì?" Ngữ khí Dương Gia Lập rất thành khẩn: "Trong khoảng thời gian ở biệt thự của anh, sắp xếp chỗ ở còn mang em đi du lịch, thật sự là làm anh tốn kém rồi, em thấy hơi ngại. Em cảm thấy bên ngoài cũng đã yên lặng rồi, em muốn, tạm thời ở nơi này tới đây thôi, tiếp theo em có thể tự mình sắp xếp. Cảm ơn anh Huân, tiền này mong anh nhận lấy" Sắc mặt Lưu Huân tức khắc trầm xuống. Y đặt phong thư xuống, không vui nói: "Tiểu Dương, anh đưa em tới đây ở, không phải vì muốn thu tiền của em" "Nhưng em cũng đã...." Không chờ Dương Gia Lập nói xong, Lưu Huân liền nghiêm túc chen vào nói: "Em muốn đi rồi?" Dương Gia Lập nghiêm túc gật đầu: "Vốn dĩ cũng chỉ muốn tránh đi một chút, bây giờ em ra ngoài hẳn là không vấn đề gì, em muốn ra ngoài thuê phòng ở, chuyện khác từ từ tính" Lưu Huân đem phong thư ném trên mặt bàn, ánh mắt trói chặt khuôn mặt Dương Gia Lập. Giọng nói của y như là mang chút thất vọng: "Không phải đang ở rất tốt sao, sao đột nhiên muốn đi?" "Em cũng nên trở lại tiết tấu sinh hoạt bình thường rồi, không thể cứ giấu đầu lòi đuôi mãi được" Ánh mắt Lưu Huân hiện lên chút thất vọng. Sau một lúc lâu, y đột nhiên nhẹ giọng buồn buồn nói: "Đừng đi, tiếp tục ở lại đi" Dương Gia Lập còn chưa kịp mở miệng, Lưu huân bỗng nhiên duỗi tay ra nắm chặt lấy tay Dương Gia Lập, trong mắt mang thoe chút cầu khẩn, ngữ khí trịnh trọng: "Dương Dương, đừng đi nhanh như vậy, ở lại một khoảng thời gian nữa có được không?" Tay Dương Gia Lập bị nắm lấy, có chút xấu hổ. Cậu dùng thêm lực muốn rút tay ra khỏi tay Lưu Huân, ai ngờ Lưu Huân nắm đến chặt cứng, không chịu buông. Dương Gia Lập hơi nhíu mày: "Anh Huân?" Ánh mắt Lưu Huân đột nhiên nóng lên, y nhìn thẳng mắt Dương Gia Lập, nói: "Dương Dương, trong khoảng thời gia em ở đây, anh không hề cảm thấy phiền phức. Nói thật ra, từ năm ba em bị Diệp Đình kéo ra ngoài thuê nhà, anh không thể nào nhìn thấy em, cảm thấy rất tiếc nuối. Khi anh Hải nói anh có thể giúp em, thật ra anh rất vui, rất rất vui" Dương Gia Lập mơ hồ cảm nhận được Lưu Huân muốn nói gì tiếp theo, hô hấp rối loạn. Yết hầu Lưu huân giật giật, nói tiếp: "Trong khoảng thời gian ở chung với em, anh phát hiện anh rất thích tích cách của em, mỗi lần nhìn em tươi cười, anh cảm thấy bản thân anh cũng thật vui vẻ, anh thực sự rất thích cảm giác này" "Cho nên, Dương Dương", Lưu Huân nói tới đây, đột nhiên dừng lại hít một hơi thật sâu, ánh mắt bình tĩnh, "Anh biết em hiện tại đang độc thân. Anh muốn hỏi em một chút, nếu em nguyện ý, chúng ta có thể......thử một lần không?" Trong đầu Dương Gia Lập nổ uỳnh một tiếng, hai mắt trợn tròn. Không riêng gì cậu bị giật mình, mấy thực khách đang yên lặng ngồi bên cạnh cũng muốn ngừng thở. Người cách Dương Gia Lập gần nhất kia sắc mặt trắng bệch, ánh mắt không ngăn được mà nhìn đến di động đang để trên bàn của mình. Màn hình di động đang úp lên mặt kính bàn ăn. Nhìn qua mặt kính, màn hình điện thoại vẫn đang sáng, ở giữa hiển thị thời gian cuộc trò chuyện, con số vẫn đang nhảy lên, cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục. Phía trên hàng chữ số là hai chữ sáng rực to đùng. Diệp tổng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]