Chiếc xe nghênh đón màn đêm, lao vùn vụt trên đường cái. 
Trong xe là một mảnh u ám, trợ lý khẽ đưa điện thoại cho Diệp Đình. 
Cô nhỏ giọng, nói: “Diệp tổng, ngài…xem cái này đi.” 
Diệp Đình nhìn màn hình đang phát sáng, hô hấp run run, duỗi tay nhận lấy. 
Trên màn hình là một đoạn video trên Weibo, bên dưới có một dòng chữ: “Cuối cùng cũng có thể giúp Vương Dương đáng yêu báo thù được rồi, kẻ ác đều gặp quả báo, chị em chúng ta cùng nhau đến đây xem một chút, hình ảnh vô cùng sắc nét, vô cùng sảng khoái.” 
Diệp Đình nhấn mở video. 
Hắn nghe thấy tiếng người ồn ào phát ra từ trong video, nhìn hình ảnh rung lắc trên màn hình. 
Ánh mắt hắn tập trung nhìn chằm chằm vào người đứng ở chính giữa. 
Dương Dương của hắn, bị mọi người vây quanh như một tên tội phạm, nhục mạ, cười nhạo, châm chọc, tựa như một cơn hồng thuỷ dìm cậu xuống đáy. Trên mặt cậu dính trứng sống cùng vết máu, chật vật như một chú hề. Trong tay cậu cầm mấy mẩu bánh, che mắt lại gào khóc. 
Xung quanh nhiều người như vậy, không có một ai giúp cậu. 
Tất cả mọi người đều bắt nạt cậu, nhục mạ cậu, dùng đồ vật ném cậu. 
Tiếng khóc Dương Gia Lập từ màn hình truyền ra, Diệp Đình nghe thấy cả khuôn mặt đều trở nên trắng bệch. 
Dường như trái tim hắn đang dâng lên nỗi đau đớn kịch liệt, xuôi theo thần kinh lan xuống toàn thân. 
Dương Dương khóc, Dương Dương của hắn khóc. 
Không phải vì buồn bã, là vì trầm cảm, là vì cậu mắc bệnh. 
Diệp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-bi-ban-trai-cu-nham-den-roi/875920/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.