Chương trước
Chương sau
Dương Gia Lập giống như không nghe thấy bất kì âm thanh nào.
Cậu có thể cảm nhận được ánh đèn flash chói mắt đang điên cuồng nhấp nháy, nhưng những âm thanh chói tai ầm ĩ kia lại đột nhiên như biến mất, chỉ còn lại những tiếng vù vù rất nhỏ.
Cậu không phản ứng lại, chỉ đứng yên một chỗ, biểu cảm chết lặng, tuỳ cho bọn họ chụp.
Hệt như một tên tội phạm, đứng giữa cuộc thảo phạt chính nghĩa, không còn sức phản kháng, yên lặng nhận tội đền tội.
Đám truyền thông nắm lấy cơ hội tốt này, vây lại xung quanh hung hăng đưa máy lên chụp.
Đợi đến khi bọn họ chụp đủ rồi mới chịu dọn dẹp thiết bị, giả vờ thương xót an ủi Dương Gia Lập vài câu, sau đó mãn nguyện lên xe rời đi.
Có một nữ phóng viên trước khi rời đi, trong lòng cảm thấy có chút chịu không được, lấy ra một tờ khăn giấy lau đi nước mắt, chất lỏng của trứng cùng với vết máu trên mặt Dương Gia Lập.
Cô ấy thở dài, vỗ vỗ bả vai Dương Gia Lập: “Đừng khóc.”
Dương Gia Lập một chút phản ứng cũng không có, đứng yên như một bức tượng.
Nữ phóng viên an ủi khuyên bảo cậu: “Được rồi, được rồi, cậu biết sai là tốt rồi, sau này đừng đi đánh người nữa, biết sai biết sửa là được, mọi người đều sẵn lòng tha thứ cho cậu mà, hiểu không….Nào, mau lau khô nước mắt đi.”
Đem túi khăn giấy còn dư lại nhét vào tay Dương Gia Lập, cô ta cũng xoay người cùng với đội của mình rời đi.
Dương Gia Lập đứng yên lặng tại chỗ một hồi lâu.Đọc Full Tại truyentop.netĐợi đến khi những người xung quanh hầu như đều đã rời đi hết, chỉ còn lại có mấy người truyền thông vẫn đang cố gắng cầm điện thoại lên chụp, cậu từ từ ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ như máu, ánh mắt cực kì trống rỗng, không có nửa phần sức sống.
Cậu nhìn những vụn bánh rơi đầy dưới nền đất, chậm rãi quỳ xuống.
Run rẩy mở túi bánh ra, nhặt lên từng mảnh vụn nhỏ, cẩn thận bỏ lại vào túi.
Một lần nữa đem túi quấn chặt vào lòng, cậu xoay người đi vào trong nghĩa trang.
Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết lớn, những đám mây dày đặc trên bầu trời đã tụ dần lại.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng lại tối đen như nửa đêm.
Dương Gia Lập yên lặng đi vào, bên cạnh có mấy tên truyền thông cười hì hì ha ha chụp hình cậu.
Có người kéo quần áo cậu, nói: “Cậu đứng lại coi, cho tụi tôi chụp thêm vài tấm, có rất nhiều người đang muốn xem nè.”
Có người chặn đường cậu, nói: “Trước hết cậu đừng có đi, fans của Vương Dương trong phòng phát sóng trực tiếp đang đợi cậu xin lỗi nè. Hay là như thế này đi, cậu nhìn màn hình, nghiêm túc nói một tiếng xin lỗi, tôi giúp cậu phát sóng trực tiếp lên đó. Cậu làm cái gì vậy, nhanh nói đi nè!”
Dương Gia Lập ngơ ngác nhìn hắn, bước đi càng nhanh hơn.
Cậu đi vào nghĩa trang u ám.
Mấy người truyền thông không ngừng chụp hình kia còn muốn theo cậu đi vào, ông cụ phụ trách trông coi nghĩa trang vừa mới ăn cơm xong, vừa xỉa răng vừa bước ra khỏi phòng, nhìn thấy mấy người cầm máy ảnh điện thoại muốn đi, ông lập tức trừng mắt, cây chổi lông trên tay gõ gõ hai lần: “Vô đây làm gì!”
“Chúng tôi…..chụp…..” Mấy người truyền thông này hai mắt nhìn nhau.
Ông cụ nhìn mấy camera trong tay bọn họ, mắng: “Chổ này là nghĩa trang! Tụi bây vác camera vô đây làm gì, mẹ tụi bây chôn ở trong này hả, cút đi!”
Mấy người kia vẫn không phục, muốn lén lẻn vào.
Ông cụ giơ cây chổ lông gà lên, nói: “Cúi đi, biến!”
Cuối cùng cũng có thể đuổi mấy tên chụp hình đi, ông cụ hừ một tiếng, quay trở lại nghĩa trang.
Ông cụ nâng mí mắt lên nhìn thấy bóng dáng thon gầy của Dương Gia Lập ở phía xa xa.
Ông vừa định kêu lên, cả người đột nhiên trở nên lạnh run.
Ông cụ khép chặt vạt áo, nheo mắt nhìn lên bầu trời, đoán rằng trời sắp có tuyết rơi, nên đã vội vàng trở về căn nhà nhỏ của mình.
Đọc Full Tại truyentop.net
Dương Gia Lập từng bước từng bước đi vào nghĩ trang.
Đi được một nửa, cậu đột nhiên dừng lại.
Dường như cậu nghe thấy có người đang gọi cậu, giọng nói vô cùng vội vàng, khiến bước chân cậu dừng lại.
Cậu chậm rãi xoay đầu, nhìn một mảnh đen kịt phía sau, hốc mắt đỏ hoe đột nhiên rơi nước mắt, phiến môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không thể thốt ra thành lời.
Cậu cúi đầu không nói gì, hai mắt như dại ra, chậm rãi đi sâu vào nghĩa trang không một tia sáng, cuối cùng cả người cậu hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Thời điểm Diệp Đình đi ra khỏi sân bay, hai chân như mềm nhũn, bước chân có chút choáng váng.
May mà có người trợ lý bên cạnh đỡ được hắn.
Sắc mặt hắn trắng bệnh, bên trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng loạn chưa từng có.
Qua điện thoại, lời nói của người kiểm tra thuốc như vẫn còn đang văng vẳng bên tai hắn: “Diệp tổng, chúng tôi đã kiểm tra loại thuốc ngài đưa tới, nó là chất ức chế tái hấp thụ Serotonin*, tên thuốc là Fluoxetine**, còn được gọi là Prozac***
*Chất ức chế tái hấp thu Serotonin có chọn lọc (SSRI): Gồm có một số thuốc chữa trầm cảm kê đơn được sử dụng phổ biến nhất hiện có citalopram (Celexa),escitalopram (Lexapro),fluvoxamine (Luvox),paroxetine (Paxil),Prozac và sertraline (Zoloft). Một loại thuốc khác là olanzapine (symbyax) được FDA phê duyệt điều trị cho bệnh trầm cảm kháng trị.
**Thuốc Fluoxetine: thuộc về một nhóm thuốc được gọi là chất ức chế tái hấp thu serotonin có chọn lọc (SSRI), được sử dụng để điều trị những bệnh lý nhưsau:
_Các giai đoạn của trầm cảm
_Rối loạn ám ảnh cưỡng chế: một dạng rối loạn tâm thần phổ biến nhất có đặc điểm xuất hiện những suy nghĩ xâm nhập, lặp đi lặp lại dẫn đến các hành vi cưỡng chế mà người bệnh cảm thấy được thúc đẩy để thực hiện.
***Thuốc prozac: với thành phần là fluoxetine được sử dụng để điều trị trầm cảm, cơn hoảng sợ, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chứng rối loạn ăn uống nhất định (ăn vô độ) và một dạng nghiêm trọng của hội chứng tiền kinh nguyệt (rối loạn tiền kinh nguyệt).
“Vai trò của nó là ức chế có chọn lọc chất vận chuyển Serotonin, ngăn chặn sự tái hấp thu Serotonin của màng tiền chất, kéo dài và tăng tác dụng của Serotonin, do đó tạo ra tác dụng chống trầm cảm.”
“Về mặt lâm sàng, nó thường được dùng cho bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm, hoặc để điều trị chứng hoảng sợ lo âu.”
Diệp Đình lảo đảo ngồi vào trong xe.
Đọc Full Tại truyentop.net
Thời điểm xe khởi động, trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn.
Hắn nghĩ, người kiểm nghiệm viên nhất định là đang nói dối, anh ta nhất định đã nhầm lẫn rồi.
Dương Dương của hắn trước nay là một người không tim không phổi, đụng tới bất cứ chuyện gì hai mắt cũng luôn phát sáng, năng lượng cười đùa cợt nhả nhiều vô hạn, em ấy có thể buồn bực, có thể thỉnh thoảng sẽ không vui, nhưng làm sao có thể có…….
Đột nhiên hắn nhớ đến khoảng thời gian gần đây Dương Gia Lập đều mang bộ dạng ủ rũ, cô đơn tối tăm cùng với đôi mắt u ám kia.
Diệp Đình giật mình.
Một nguồn xúc động mãnh liệt trong cơ thể dâng lên, nổ tung, khiến hắn không tài nào hô hấp nổi.
Thư ký ngồi bên cạnh hắn, gọi điện thoại xong, nói: “Diệp tổng, đã điều tra được rồi, Dương tiên sinh đang ở nghĩa trang Hạc Sơn.”
Ngón tay Diệp Đình run rẩy, giọng nói cũng run run: “Nhanh, đi nhanh lên…..”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.