Khi An An thức giấc là buổi trưa của ngày hôm sau, người đánh thức cô là một tiểu nha đầu nhìn khoảng 14, 15 gì đó, nàng ta giới thiệu là A Nguyệt, 15 tuổi được lệnh từ nay theo hầu hạ cô, A Nguyệt đem vào cho cô một bộ y phục mới và một khay thức ăn, bảo cô ăn nhanh thái tử có việc cần gặp!
Sau một lúc vật lộn mới cái nớ quần áo này, An An thật đau đầu không biết đường mặc đanh để cho A Nguyệt vào giúp cô một tay, nhưng nhìn tới nhìn lui, An An kéo A Nguyệt lại nói nhỏ gì đó, lát sau cô trở lại trên tay cầm bộ phục của một nô tài trong viện. Dưới bàn tay của A Nguyệt, An An khoác trên người bộ y phục của một nô tài trong phủ, nhưng không thể nào che đi gương mặt khả ái, hai má phúng phính nhìn là muốn nựng một cái, A Nguyệt nhìn đến còn phải đỏ cả mặt, An An cười vui vẻ mà chạy theo chọc phá A Nguyệt.
Khi cô đến thư phòng đã thấy thái tử đang đọc một số mật hàm, cô nhẹ cúi chào, giọng vui vẻ:
- Thái tử tìm ta không biết có việc gì?
Hắn nhìn cô với ánh mắt đăm chiêu rồi cất giọng:
- Ngươi ăn mặc kiểu gì hả! Nam không ra nam, nữ không ra nữ!
- A, cái này thật ra cho dễ dàng việc đi bên cạnh ngài, không có gây hiểu lầm cho mấy ong bướm xung quanh thái tử! hii....
- Ta tạm thời xem như tin tưởng ngươi, nếu có chuyện gì xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-tieu-thuyet-lam-quan-chung/2698789/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.