Thái tử ôm cô thật chặc vào lòng, cứ như sợ buông ra là cô sẽ đi mất mãi mãi! Gặm lấy dái tai của An An, y khẽ nói:
- Nàng ngoan ngoãn không ra khỏi phủ, biết bây giờ nàng có bao nhiêu kẻ thủ không hả!
An An nhìn hắn ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì liền hỏi:
- Ta cũng không biết đương không lại nhiều kẻ thù đến vậy!
Vòng tay thái tử lại siết chặc thêm chút nữa, cúi xuống hôn môi cô một cái chụt rồi nói:
- Vì nàng quá anh tuấn, đã nhiều lần cứu công chúa Nguyệt Hoa cản trở kế hoạch của Thổ Phồn! Nhưng nàng cứ yên tâm ở trong phủ, chẳng có ai đến được đây!
An An đưa tay lên chùi miệng và hai má, cô đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn thái tử, cô nói:
- Không cần ngài bảo vệ, ta tự xoay sở được, ngài cứ bắt ép ta hoài!
Hai má phúng phính cái mặt khi giận của An An thành công làm cho ai kia không nhịn được mà hôm tới tấp!
- Thả ra, ngài đừng có vậy nữa! Ai cho hôn! Không cho... a... sao lại cắn...đau quá...không được liếm...
- Nàng đáng yêu quá, ai biểu nàng đáng yêu đến như vậy! nếu buông tay nàng sẽ chạy mất, cả đời này ta sẽ không buông tay!
An An như chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt nghiêm túc cô nói:
- Ta đến để giúp ngài có được Hải Châu? Ngài quên rồi sao? Ngài không được hôn nữa, không được....
- Giờ ta không cần nàng giúp ta nữa, tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-tieu-thuyet-lam-quan-chung/2698767/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.