Sau khi băng bó vết thương, An An vào trong xe trước, thấy hồi lâu Túc Nhân vẫn chưa lên xe, cô vén rèm nhìn ra thì thấy trên tay y còn đang xách thêm 2 gói đồ, Túc Nhân lên xe liền nói:
- Ta lấy hai gói thuốc để cho muội về phủ thay, dược ở đây rất tốt sẽ không để lại sẹo. Lần này chia tay không biết đến khi nào sẽ gặp lại muội.
An An cười trừ, giọng cũng có chút mất mát:
- Nhân huynh khéo lo, nếu mình muốn gặp thì sẽ gặp thôi, còn nhiều cơ hội mà.
Túc Nhân nhìn An An rất lâu, y biết dù có nói gì thêm thì cô cũng sẽ rời đi. Hắn vẫn không hiểu tại sao cô lại như vậy, hắn không đủ tốt hay sao! Cô cũng vậy, mà muội muội của hắn cũng vậy đành lòng rời bỏ hắn mà đi, nội tâm Túc Nhân hỗn loạn, nhất định phải chiếm được cô, để cô mãi mãi ở bên người.
Bên này, thái tử đã có tung tích từ của An An, theo ảnh vệ báo về ngày An An rơi xuống suối có một đoàn người đi buôn có ngang qua đó, theo lộ trình của họ sẽ đi về Thổ Phồn vì họ là dân buôn của các khu vực lận cận. Thái tử tức tốc cho người đi theo hướng những thương buôn đó, A Nhất đi nhanh vào báo, giọng kích động:
- Thái tử....
Còn chưa nói hết câu, y đã thấy bóng người nhỏ nhắn quen thuộc từ xa chạy ùa vào như một cơn gió, cô không ken dè mà nhảy thẳng vào người thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-tieu-thuyet-lam-quan-chung/2698745/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.