An An đưa hai tay lên má thái tử ngắc mạnh một cái, y chỉ biết cười khổ, nàng xuống tay không hề nhẹ nha, hủ dấm nhà ta thật rất chua. Cô nói:
- Mấy ngày qua chắc có người chăm sóc chàng kỹ lắm rồi, đâu cần nhớ đến ta!
Hắn yêu chiều nhìn người trong lòng, thì thầm bên tai:
- Ta thật không tưởng tượng được là có một ngày ta mất đi nàng mãi mãi!
Vòng tay y ngày một siếc chặc hơn, hắn vùi mặt vào cổ cô hít lấy hương thơm trên người cô, vươn lưỡi liếm nhẹ vành tai, An An cảm thấy tâm mình ngứa ngáy, An An dùng hai tay bụp miệng y lại tránh đi sự quấy rối, cô vừa cười vừa nói:
- Chàng đừng lộn xộn, nhột lắm, a...đừng....đừng...a... sau chàng lại cắn ta.... a... không nhột chết ta rồi....a... Thiên Long....a....không... đừng giỡn nữa.... a...trúng tay đau....
Vừa nghe cô nói trúng tay đau y mới nhớ ra bàn tay còn đang băng bó của cô, y nhíu mày nói:
- A Nhất, gọi thái y đến đây!
An An vội lên tiếng:
- Không cần đâu, bạn của Túc Nhân đã xử lý cho ta rồi, y còn cẩn thận đưa thêm hai gối dược để ta thay mấy ngày tới.
Thái tử nhíu mày, tiểu cô nương này nhanh đưa rước vào cửa, đêm dài lắm mộng. Cả hai vẫn đang nói cười vui vẻ, bên ngoài A Nhất bắt đắc dĩ lại nói vào:
- Thái tử, Hải Châu nói có việc quan trọng muốn gặp ngài!
An An, nhẹ đặt lên môi thái tử cái chụt rồi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-tieu-thuyet-lam-quan-chung/2698743/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.