Món đó ăn kèm với bánh bột dừa, ngon muốn nuốt cả lưỡi. Đến Vương Ly còn ăn nhiều hơn bình thường là biết rồi.
Đến cuối cùng mảnh vụn cũng không có.
Vương Ly ôm cái bụng no căng dựa vào người thú nhân nghỉ ngơi, cảm nhận cái mát mẻ của ban đêm yên tĩnh, nội tâm cũng trở nên bình lặng.
Trên đầu họ là tán cây xanh tươi, xa xa là bầu trời đêm trong lành. Dải ngân hà xẹt qua bầu trời, lung linh tuyệt trần.
Vì quá no, cô không thể thử dám trái nho kia được, chỉ đành để lại sáng mai thử.
Nhìn chúng, cô nghĩ đến nước nho. Mùa đông sẽ có băng. Nếu có thể dự trữ được băng thì mùa hè sẽ có nước nho uống.
Cô còn muốn đem nho về nhà trồng.
Không chỉ trồng nho, cô còn muốn trồng củ bột dừa, trồng dây bạc hà, trồng gừng... Mặc dù cô không biết làm sao trồng nó. Hay là cứ chôn xuống đất thôi? Nếu vẫn không được thì hàng năm cô sẽ cùng thú nhân đến đây, đào thật nhiều để dành sài.
Cô cứ miên man nghĩ đủ thứ, sao đó ngủ lúc nào không hay.
Lần nữa tỉnh lại phương xa đã muốn hằn lên những vệt màu vàng xen giữa cái tối đen của đêm.
Cảnh tượng thật huyền ảo.
"Hai người họ đâu rồi?"
Phát hiện bên cạnh không có những người còn lại, Vương Ly vỗ vai thú nhân hỏi.
"Đi hái cỏ Trường Minh rồi."
Hắn thấy cô còn ngủ, ngủ đến thơm nồng nên không có gọi, muốn để cô ngủ thêm một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592543/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.