"Nó còn có tác dụng."
Vương Ly vừa nói vừa cắt một ít dây bạc hà xuống, rải ở trước mặt đám gà.
Bọn này đầu óc đúng đơn giản, đã như thế rồi nhưng vẫn còn ăn được. Chúng ăn dây bạc hà ngon lành như thể đang ăn bữa ăn cuối cùng trong tình trạng bị trói gô, chỉ có thể sử dụng mỏ. Vương Ly nhìn mà buồn cười, cảm khái nhân sinh thật là đơn giản nhỉ, vô lo vô ưu.
Đạt Lỗ mở to hai mắt nhìn, rốt cuộc hiểu hai chữ "tác dụng" mà Vương Ly đã nói là cái gì.
Ánh mắt hắn lóe lóe, im lặng tiếp thu tri thức mới. Cho dù sau này trở về bộ lạc chưa chắc hắn đã có thể có nhiều hiểu biết như Vương Ly, có biết thứ đó ăn được cũng không biết cách chế biến, nhưng rõ ràng nó rất có ích cho cuộc sống, hắn không ngại nhớ thật kỹ.
Giác Địch trở lại rất nhanh, trên tay cẩm một chiếc lá lớn chứa đầy nho đủ các màu. Có nho xanh, nho trắng, nho hồng, nho đỏ, nho tím, còn cả nho đen.
Vương Ly đặt nho xanh qua một bên, sau đó mỗi thứ ngắt một quả ném về phía đám gà.
Ba con mắt lập tức chằm chằm nhìn chúng.
Đám gà không hiểu cảm thấy dựng cả lông, nhưng trời đã định đầu óc chúng đơn giản, nhìn thấy mĩ vị trước mặt chỉ lo ăn, ăn và ăn.
Ngoài trái nho màu hồng, màu hồng tiên diễm lòe loẹt ra thì những thứ khác chúng đều ăn.
"Cái này anh hái ở đâu?"
Vương Ly cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592542/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.