Chương trước
Chương sau
Lúc này cái nồi cô bắt trên bếp dùng để nấu canh đã sôi, Vương Ly đứng dậy bỏ rau dại cô hái lúc sáng vào, thêm muối thêm tiêu, sau đó múc hai chén canh đem tới.

Đưa một chén cho thú nhân, mình cũng húp một cái. Tiêu khiến cho mùi canh đậm vị hơn, Vương Ly sảng khoái đến nheo cả mắt.

Giác Địch cũng giải quyết chén canh rất nhanh. Đây quả thật là bữa ăn sung túc nhất của hắn từ trước đến nay.

"Bữa sau anh lại đi bắt mấy con gà, về tôi xào thịt gà cho anh ăn."

"Ừm."

"Hái thêm ít quả lồng đèn nữa. Số quả tôi hái về lần trước chỉ đủ xào một nồi."

Thịt quả lồng đèn thật sự rất ít, bản thân nó chắc chỉ có công dụng làm vỏ bọc để chứa hạt tiêu thôi.

"Ừm."

Thú nhân từ đầu chí cuối chỉ lo gật đầu. Thí dụ giờ cô bảo hắn đi chết chắc hắn cũng ừm nốt. 6°

Vương Ly cười một cách hạnh phúc tiếp tục cùng hắn luyên thuyên dự định sau này.

Cuộc sống ở đại lục thú nhân thật đơn giản vậy đó.

"Vương Ly! Vương Ly!"

Buổi sáng, khi Vương Ly đang tưới cây thì bên ngoài đã có tiếng gọi của Kiệt Tây.

Cô tự hỏi có chuyện gì mà anh chàng lại hấp tấp như vậy, không phải còn chưa đến giờ đi nhặt trứng hay sao.

"Vương Ly! Đồ Khải về rồi!"

Kiệt Tây vừa đến trước cửa sân đã vội hét về phía cô.

Vương Ly ngẩn ra.



Khi cô định thả cái gáo nước trong tay xuống đi theo Kiệt Tây nhìn xem thì chợt nhìn thấy Giác Địch ở bên ngoài tường sân. Tường sân nhà cô chỉ cao cỡ vai cô, cô có thể nhìn ra ngoài đương nhiên cũng sẽ nhìn thấy Giác Địch cao gần hai mét. Tính thêm cặp sừng nữa cũng phải gần hai mét ba mét tư, cô không thấy là lạ.

Cô quay đầu liền đối diện với ánh mắt của hắn.

Người sau nhìn cô, biểu tình thâm trầm khiến cô không hiểu được. Sau đó hắn khẽ cúi đầu, chưa đợi cô lên tiếng đã biến mất.

Thế nên mấy lần cô gọi được hắn ở lại đều là vì hắn tình nguyện để cho cô gọi.

Lúc này...

"Đi. Đi xem."

Nhất định có liên quan đến Đồ Khải.

Vương Ly kéo tay anh chàng Kiệt Tây chạy chậm rời khỏi nhà.

Người như Đồ Khải trở về lại rêu rao đến mức cả Kiệt Tây cũng biết thì chính là...

Quả nhiên khi tới nơi cô liền thấy ở khoảng sân lớn trước cổng bộ lạc tụ tập một vòng thú nhân, giống cái. Cứ như người của cả bộ lạc đều đang ở đây cả vậy.

Vậy mà cô còn thấy cả giống cái đang ôm ấu tế

Nhưng chăng đợi cho cô đi tìm tòi thì đã bị nguyên nhân của việc tụ tập này lôi kéo.

"Đồ Khải, anh vậy mà mang về sừng của Xí Kiếm thú!"

"Bộ lạc ta đã bao lâu rồi không có người đi khiêu chiến Xí Kiếm thứ?"

"Hình như đợt thú nhân lần này Đồ Khải là người đầu tiên. Cả Lỗ Sâm đã từng đánh bại hắn cũng chưa làm việc

nay."

"Nhưng vì sao Đồ Khải bỗng dưng lại đi khiêu chiến Xí Kiếm thứ?"

"Việc này..."



Nương theo tiếng bàn tán, Vương Ly nhìn thấy Đồ Khải đang đứng ở giữa vòng người, trên tay là một cái sừng như sừng tê giác nhưng nhọn hơn, dài gần nửa mét, màu đen, cũng không xù xì mà trơn bóng như cẩm thạch.

Không khác gì một thanh kiếm.

Nhìn cái sừng to như vậy, đủ để hình dung con vật kia cũng to lớn không kém.

Dáng vẻ hắn bây giờ vô cùng đắc ý, cằm muốn hất lên trời.

Vương Ly cho rằng hắn phải khoác loác hênh hoang hơn nữa, nhưng hắn chỉ đứng ở đó, không đáp lời thú nhân nào. Giống như đang chờ đợi...

Cô vừa nghĩ tới đây đã nghe thấy có người nói: "Lão tế ti đến rồi!"

Vương Ly nhất thời hiếu ra. Nhưng thời điểm cô giống như mọi người đi nhìn lão tế ti thì ở khóe mắt cô chợt thấy thân ảnh của Giác Địch âm thầm trộn lẫn vào trong đám người. Nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là mới tới.

Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ. Hắn đi gọi lão tế ti.

"Lão Ngã Lặc, tôi đã mang sừng về rồi."

Đồ Khải vừa thấy ông liền bước tới, hai tay dâng cái sừng lên.

Thời điểm này không ai trách hắn kiêu ngạo, vì hắn có quyền kiêu ngạo.

Giác Địch không chút thu hút sự chú ý của ai đứng trong đám người, khuôn mặt không có biểu tình, cái đuôi cũng không chuyển động, trở nên lạnh lùng giống như chủ nhân. Toàn thân đều toát ra hơi thở người sống chớ gần khiến cho hắn càng giống như một u linh.

Hắn đứng ở đó, ánh mắt lại luôn đặt trên người Vương Ly.

Đồng thời cũng nhìn thấy Đồ Khải với dáng vẻ kiêu căng đắc ý trong tầm mắt.

Lão tế ti không nhận sừng Xí Kiếm, ông lão lưng còng nhưng không mất uy nghiêm đứng ở đó, ánh mắt lệnh người không dám coi thường nhìn Đồ Khải.

Nếu là bình thường có khi còn trấn áp được Đồ Khải, hiện tại hắn đang như con thuyền, nước lên thì thuyền lên, cao ngạo tận trời, không thể đè xuống được. Dù thái độ xem như đúng mực nhưng cái sự ngạo mạn kia vẫn tràn đầy trên khuôn mặt của hắn, biểu tình đắc ý như thể đang nói với ông rằng, cho dù hắn phạm sai lầm thì hắn vẫn là thú nhân mạnh mẽ nhất của bộ lạc.

Ứ thì hắn nói chẳng sai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.