Cô quýnh lên: "Này!"
Đồng thời nắm lấy tay hắn ngăn lại.
Cô quát giận: "Anh bị ngốc à!"
".."
Thú nhân mặt đơ ra, có vẻ còn chưa biết mình làm sai điều gì.
Nhưng giây sau cô đã nghe hắn nói: "Em muốn thử thì để tôi thử."
Có chết thì hắn cũng chết thay cô.
Vương Ly tự giác thêm vào câu sau, tức đến bật cười: "Có nhất định phải là tự mình thử đâu." (
Ánh mắt thú nhân hơn lóe lên, đăm đăm nhìn cô.
"Chúng ta đi bắt một con thú rồi cho nó dùng. Nếu nó không sao thì chính là ăn được."
Cô vừa nói vừa vào trong nhà, vác một cái gùi nhỏ đi ra: "Đi."
Thú nhân bị cô kéo loạng choạng, không nhịn được nói: "'Em muốn đi săn?"
"Rất nguy hiểm!"
Hắn không đồng ý.
Vương Ly ngừng lại ngẩng đầu nhìn hắn: "'Anh không bảo vệ được tôi à?"
Thú nhân im lặng, trầm mặc.
Vương Ly thở dài, kéo kéo bàn tay lớn của hắn, nhẹ giọng: "Chúng ta chỉ đi gần bộ lạc thôi, tìm một con thú ăn cỏ không có tính uy hiếp thử là được."
Quả nhiên thú nhân bị thuyết phục.
Có lẽ hắn có thể bảo vệ được cô, nhưng hắn không dám cam đoan, cũng thiếu sự tự tin đó.
Hai người rất nhanh đã ra khỏi bộ lạc dưới ánh mắt tìm tòi của chúng thú.
Khác hẳn với Giác Địch từ khi ra ngoài liền căng thẳng toàn thân, Vương Ly lại rất bình thản. Chỗ này vẫn còn ở trong địa phận an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592505/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.