Chương trước
Chương sau
Không xong rồi, Trần Tiêu liếc mắt thấy Lý lão thái chạy lại hòm gỗ liền quýnh lên định chạy lại cản, Trần lão thái bắt được sơ hở, mụ ta vớ lấy khúc cây dưới chân đánh vào chân Trần Tiêu.
Trần Tiêu vấp chân té cái bịch xuống đất, bất chấp đau đớn Trần Tiêu bò dậy khập khiễng chạy lại cản Lý lão thái, bên này Trần lão thái tự do liền đập phá những thứ còn lại.
Thôn dân nhìn thấy cảnh này liền hoang mang.
''Làm sao bây giờ lần này Trần lão thái làm quá chớn rồi''
'' Còn làm sao nữa, mau chạy đi báo Trưởng thôn''
'' Được, được''
Nghe được thôn dân kể lại, Trưởng thôn và Trần Văn Khang gấp gáp chạy hướng sau núi, trên đường vô tình gặp Vương Đại Tĩnh đang gánh nước về.
'' Trưởng thôn, Trần đại ca, có chuyện gì vậy trông Trưởng thôn và Trần đại ca rất nôn nóng''
'' Đừng nói nữa, Đại Tĩnh mau chạy về nhà, Trần lão thái kéo người đến nhà ngươi đập phá'' Trưởng thôn nôn nóng thúc dục.
'' Tiêu Tiêu''
Vương Đại Tĩnh quăng gánh nước, tức tốc chạy nhanh về nhà, Tiêu Tiêu đệ đừng xảy ra chuyện gì.
''Văn Khang, mau đi giúp một tay'' Trưởng thôn lau mồ hôi giục Trần Văn Khang đuổi theo.
'' Vâng''
Trần Văn Khang tức tốc chạy nhanh theo hướng Vương Đại Tĩnh.
'' Dừng tay''
Trần Tiêu xô Lý lão thái ra bảo vệ hòm gỗ sau lưng. Hòm gỗ này là của mẫu phụ, Tĩnh ca vừa sửa lại, bên trong để một số đồ dùng của mẫu phụ khi sinh thời, không thể để họ phá được. Trần Tiêu cắn răng chịu đựng đầu gối đau nhức cảnh giác nhìn hai người.
''Hừ, ta xem hôm nay ai sẽ cứu ngươi, tránh ra'' Trần lão thái lao vào xô Trần Tiêu qua một bên, Trần Tiêu giằng co cùng bà.
''Nhà Lý lão còn nhìn gì nữa mau giúp ta một tay''
'' Được''
Trần Tiêu một mình vừa phải đánh trả còn phải bảo vệ hòm gỗ sau lưng, đối với hắn hơi quá sức, trên người hắn đã chồng chất vết thương lớn nhỏ, Trần lão thái và Lý lão thái thì hung hãn, không có gì kiêng kị, đòn nào cũng thẳng tay, chẳng mấy chốc Trần Tiêu đã rơi vào thế hạ phong, Lý lão thái chộp cánh tay Trần Tiêu quăng qua một bên, do đầu gối đau nhức Trần Tiêu đứng không vững, theo quán tính liền ngã qua đống gỗ vụn, đầu đập vào cạnh gỗ, bất động tại chỗ.
Một màn này vô tình rơi vào mắt Vương Đại Tĩnh vừa mới chạy đến, nhìn Trần Tiêu ngã xuống đóng gỗ vụn bất động, mắt hắn muốn nứt ra, Vương Đại Tĩnh xô người ra lao vào trong.
''Tiêu Tiêu''
Vương Đại Tĩnh hoảng sợ nâng Trần Tiêu dậy, thấy trán Trần Tiêu chảy máu, vẻ mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn vương tơ máu, tay run rẩy lau máu trên trán Trần Tiêu nhưng càng lau máu càng chảy ra nhiều hơn.
'' Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu tỉnh, tỉnh dậy, Tiêu Tiêu''
Trần Tiêu vẫn nằm yên bất động. Vương Đại Tĩnh ôm chặt Trần Tiêu vào lòng, nghẹn giọng gọi:
'' Tiêu Tiêu, huynh xin lỗi, huynh về trễ, đã từng nói sẽ bảo vệ cho đệ nhưng lại để đệ phải chịu đau đớn, huynh thật vô dụng, đệ đừng giận, đừng không để ý huynh, đệ mở mắt ra đi có được không, đừng làm huynh sợ''
'' Tiêu Tiêu, mở mắt, mở mắt, đừng dọa huynh nữa''
'' Tiêu Tiêu, đệ mở mắt ra đi, đệ muốn gì huynh cũng đáp ứng'' Vương Đại Tĩnh nghẹn giọng gọi.
Mặc cho Vương Đại Tĩnh có gọi thế nào thì Trần Tiêu vẫn nằm bất động.
'' A A A'' Vương Đại Tĩnh ngẩng đầu lên trời đau khổ gào to. Ông trời quá bất công, đã lấy đi tất cả của hắn bây giờ đến cả Trần Tiêu cũng muốn đoạt đi, hắn có thể không cần gì cả, chỉ cần mỗi Trần Tiêu.
Vương Đại Tĩnh cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Trần Tiêu sau đó bế y đặt lên ván gỗ sạch sẽ, chỉnh chu y phục cho y, liền đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía Trần lão thái và Lý lão thái.
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Vương Đại Tĩnh, Lý lão thái cảm thấy bủn rủn cả chân, trốn ra sau Trần lão thái, tên trước mặt và Trần Tiêu khác nhau, đối với Trần Tiêu bà còn dám xuống tay nhưng với tên trước mặt cho bà mười lá gan bà cũng không dám.
'' Ngươi muốn làm gì'' Trần lão thái tự nhận bản thân chiếm lý nên lớn tiếng không sợ Vương Đại Tĩnh.
Vương Đại Tĩnh không muốn nhiều lời cùng mụ ta, gương mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý lão thái. Lý lão thái sợ hãi hét toáng lên, bỏ chạy ra ngoài:
'' Cứu ta với''
''Muốn chạy'' Vương Đại Tĩnh hai bước đuổi kịp, vươn tay bóp cổ mụ ta.
'' Ặc, ặc, cứu....cứ...'' Lý lão thái khó thở, quơ quào đánh vào tay Vương Đại Tĩnh, cổ của mụ muốn gãy rồi.
''Á á á, giết người rồi'' thôn dân hét toáng lên, Thái Hồng Ngọc hoảng sợ lùi về sau, bụm miệng khóc, Trần Văn Khang đúng lúc đuổi tới, nhìn cảnh tượng trong sân hắn bị dọa cho sợ vỡ mặt. Liền vọt vào.
'' Đại Tĩnh, bình tĩnh, có việc gì từ từ nói, giết người là phạm pháp, mau buông tay, Lý lão thái sắp ngạt thở rồi'' Trần Văn Khang quýnh lên.
Vương Đại Tĩnh vẫn bất động như cũ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý lão thái, gương mặt Lý lão thái lúc này đã tím xanh, mụ ta sắp ngạt thở chết rồi, nếu tên điên này không buông tay mụ sợ sẽ chết thật sự.
Trần Văn Khang hết cách, đành dùng sức gỡ tay Vương Đại Tĩnh, Vương Đại Tĩnh híp mắt tăng thêm lực đạo trên tay, Lý lão thái trợn trừng mắt, trước mắt biến đen, Trần Văn Khang hoảng sợ la lên:
'' Đừng, đừng dùng lực nữa Lý lão thái sắp bị đệ bóp chết rồi''
'' Trần Tiêu, Trần Tiêu đệ đâu rồi, mau đến ngăn Vương Đại Tĩnh, đệ ấy điên rồi'' trong lúc hoảng hốt Trần Văn Khang hô to tên Trần Tiêu.
Nghe được tên Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh vô ý thức thả lỏng tay, Lý lão thái sắp ngất liền tỉnh táo chút ít, mụ ta cố gắng hít thở, Trần Văn Khang thấy vậy liền nhìn dáo dát khắp nơi muốn kiếm Trần Tiêu. Mắt nhìn đến Trần Tiêu nằm bất động trên ván gỗ, đầu đầy máu Trần Văn Khang đứng đực ra, Vương Đại Tĩnh lấy lại tinh thần liền tăng lực đạo trên tay, Lý lão thái lại trợn trừng mắt.
Không được rồi, làm sao bây giờ, nếu hắn ngăn cản Đại Tĩnh sẽ tăng thêm lực tay, Lý lão thái chết chắc, chỉ có Trần Tiêu mới có thể ngăn Vương Đại Tĩnh nhưng hiện tại Trần Tiêu lại, đánh liều Trần Văn Khang chạy lại chỗ Trần Tiêu, lay lay bả vai Trần Tiêu gọi to:
'' Trần Tiêu, tỉnh, tỉnh dậy, nếu đệ cứ ngủ mãi Đại Tĩnh sẽ giết người mất, mau tỉnh dậy, chỉ có đệ mới ngăn được Đại Tĩnh, mau tỉnh dậy, Trần Tiêu''
''Trần Tiêu, Trần Tiêu'' Trần Văn Khang lớn tiếng gọi.
Trần lão thái hoảng sợ ngồi bệch ra đất, Thái Hồng Ngọc chạy lại đỡ bà, thôn dân vây xem đều kinh hoảng nhưng không ai tiến lên giúp đỡ.
''Trần Tiêu, Trần Tiêu''
Ai, ai đang gọi ta.
''Trần Tiêu, Trần Tiêu, mau tỉnh, sắp không kịp rồi''
Không kịp, không kịp gì.
''Trần Tiêu, mau tỉnh, nếu không sẽ muộn mất, Đại Tĩnh mau dừng tay, Lý lão thái ngất rồi, đệ mau dừng tay, bà ta sẽ chết mất''
Chết, ai chết, Đại Tĩnh là ai.
Đại Tĩnh, Đại Tĩnh, Vương Đại Tĩnh, Tĩnh ca, không, không được.
Trần Tiêu vừng vẫy cố gắng mở mắt, khổ nỗi cả người hắn nặng như chì vậy không cách nào mở mắt, hết cách Trần Tiêu liền dồn lực vào miệng muốn gọi Vương Đại Tĩnh, chết tiệt, ngay cả miệng cũng đeo chì hay sao mà nặng quá, không mở miệng nổi. Không kịp mất, Trần Tiêu nóng nảy cắn nát môi, cử động miệng, dồn lực, hét lớn lên:
''Tĩnh ca''
Bịch
Lý lão thái ngã sõng soài ra đất, Trần Văn Khang chạy lại kiểm tra, may quá còn sống chỉ bị ngất do thiếu dưỡng khí.
Vương Đại Tĩnh mờ mịt quay người lại, Trần Tiêu vẫn nằm đấy, không phải ảo giác, Trần Tiêu vừa gọi hắn, Vương Đại Tĩnh bước từng bước lại, quỳ xuống ôm Trần Tiêu vào lòng. Trần Tiêu vẫn bất động như cũ chỉ có khóe miệng máu tươi đang trào ra.
(*** Do ẻm cắn nát môi đấy các bác ạ, không phải hộc máu đâu nha ^ _ ^)
'' Đệ vừa gọi ta sao, Tiêu Tiêu''
Hết khí lực, Trần Tiêu khó khăn cử động miệng:
'' Ưm,...đầu...choáng....không mở....mắt nổi...đệ ngủ... huynh...cạnh...đệ'' nói xong Trần Tiêu ngã đầu vào lòng Vương Đại Tĩnh triệt để mất ý thức.
Vương Đại Tĩnh run run bả vai, ôm chặt Trần Tiêu vào lòng, may quá đệ ấy không sao, ông trời đã trả Tiêu Tiêu lại cho hắn, bảo bối của hắn vẫn ở đây không rời hắn.
Nhìn tình cảnh này Trần Văn Khang thở phào nhẹ nhõm.
'' Văn Khang'' Trưởng thôn đuổi tới nơi thở hồng hộc gọi.
'' Phụ thân''
'' Chuyện nghiêm trọng'' Trưởng thôn hỏi.
'' Dạ vâng, rất nghiêm trọng, hiện tại Trần lão thái bị dọa, Lý lão thái ngất, Trần Tiêu bị thương nặng, Đại Tĩnh không được bình tĩnh, con nghĩ phải đợi Trần Tiêu và Lý lão thái tỉnh mới giải quyết được''
'' Được rồi, tạm thời đưa họ đến nhà chúng ta, ta sẽ hỏi chuyện những người vây xem trước, Đại Tĩnh với Trần Tiêu tạm thời cứ để họ yên tĩnh ở đây đi''
'' Dạ vâng''
Trần Văn Khang giải tán người vây xem, nhờ người khiêng Lý lão thái, trước khi đi Thái Hồng Ngọc quay đầu nhìn bóng lưng Vương Đại Tĩnh rồi dìu Trần lão thái rời đi, Trần Văn Khang ra cuối thuận tay khép cửa lại.
Trong sân yên tĩnh, Vương Đại Tĩnh liền bế Trần Tiêu dậy, đặt y lên giường trúc, đắp chăn, liền kéo ghế ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm y.
Không biết qua bao lâu, mắt Trần Tiêu chuyển động, chầm chậm mở mắt ra. Vừa tỉnh nên y còn mông lung không biết mình đang ở đâu, qua một hồi mới hồi phục.
Nghiêng đầu, liền đối diện với ánh mắt đầy tơ máu của Vương Đại Tĩnh. Nhìn gương mặt đầy mệt mỏi cùng bọng mắt sưng to, Trần Tiêu biết nam nhân đã không ngủ nghỉ trong thời gian dài.
'' Tĩnh ca'' do không uống nước trong thời gian dài, vừa mở miệng Trần Tiêu sặc khí ho sằng sặc. Vương Đại Tĩnh vươn tay lấy chén nước ấm đầu giường đút từng muỗng nhỏ cho y, uống vài ngụm cảm thấy khá hơn, Trần Tiêu liền lắc đầu, không uống nữa.
Đặt chén nước lại chỗ cũ, Vương Đại Tĩnh lại nhìn chằm chằm Trần Tiêu.
'' Đừng nhìn nữa, ta sắp phai màu luôn rồi, mau lên đây nằm cùng ta một lúc'' Trần Tiêu vén chăn, nhích vào trong định chừa ra chỗ trống nhưng vô tình đụng phải vết thương ở đầu gối đau đến nỗi Trần Tiêu phải hút khí để hòa hoãn, Vương Đại Tĩnh đè lại Trần Tiêu, bế hắn đặt vào trong, trầm mặc không nói, cởi giày, lên giường, Trần Tiêu liền nhích qua ôm chặt Vương Đại Tĩnh, tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.
'' Ngủ cùng đệ một lúc được không''
Vương Đại Tĩnh không lên tiếng nhưng lại ôm chặt Trần Tiêu, cũng nhắm mắt lại.
Một lát sau trên đầu vang lên tiếng hít thở đều đều, Trần Tiêu mỉm cười lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Sao nóng quá vậy nè.
Trần Tiêu ngọ nguậy, giơ tay che mặt, liền nằm im bất động muốn ngủ tiếp, ơ, cảm giác lạ lạ chỗ nào ấy, sao im ắng vậy. Trần Tiêu mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, chớp chớp mắt ngáp một cái liền ngước đầu nhìn lên trên.
Bốn mắt nhìn nhau, phì, Trần Tiêu mỉm cười.
'' Sáng tốt lành, Tĩnh ca''
'' Sáng tốt lành, Tiêu Tiêu'' Vương Đại Tĩnh khàn giọng trả lời.
Trần Tiêu tròn mắt nhìn Vương Đại Tĩnh.
'' Chân còn đau không?''
Trần Tiêu hoàn hồn, nghe Vương Đại Tĩnh hỏi liền nhúc nhích chân thử.
'' Đau''
Vương Đại Tĩnh ngồi dậy, vén chăn lên, vén ống quần Trần Tiêu lên xem.
'' Vết thương đóng vẩy rồi, sẽ hơi đau khi di chuyển, đệ hạn chế đừng di chuyển, nếu muốn làm gì thì gọi ta''
Trần Tiêu nhỏm người dậy, nhìn đầu gối, hút khí.
'' Sao nặng như vậy, ta chỉ té nhẹ thôi mà''
'' Đại phu nói vốn chỉ xây xát nhẹ nhưng đệ vận động mạnh làm vết thương rách da, đã đắp thuốc, vết thương cũng kết vẩy, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe, mau nằm xuống, huynh đi lấy nước cho đệ rửa mặt'' Vương Đại Tĩnh xuống giường mang giày, đỡ Trần Tiêu nằm xuống, đắp chăn cẩn thận mới đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cao lớn che đi ánh nắng mặt trời chiếu vào Trần Tiêu ôm chăn nhìn không chớp mắt.
Một lúc sau, Vương Đại Tĩnh bưng chậu gỗ đi vào. Đỡ Trần Tiêu dựa vào giường, vắt khăn giúp Trần Tiêu lau mặt, súc miệng. Nhìn nam nhân cẩn thận lau từng ngón tay cho mình trong lòng Trần Tiêu tràn đầy ấm áp và hạnh phúc.
Con người ta đôi khi rất đơn giản, không cầu những thứ xa vời chỉ cầu tìm được một người sẵn lòng vì bạn làm những điều mà bạn cho rằng nó không cần thiết.
Giống như hiện tại vốn dĩ Vương Đại Tĩnh có thể để Trần Tiêu tự mình lau tay nhưng hắn không làm vậy, nam nhân tự mình lau từng ngón tay cho Trần Tiêu, động tác vô cùng dịu dàng.
'' Đệ hôn mê lâu lắm sao?''
'' Ba ngày''
Ba ngày, Trần Tiêu cúi đầu nhìn Vương Đại Tĩnh, Vương Đại Tĩnh vẫn tiếp tục động tác trên tay. Huynh ấy trải qua như thế nào trong ba ngày mình hôn mê. Nếu đặt bản thân trong hoàn cảnh ấy Trần Tiêu chắc chắn bản thân sẽ không giữ được bình tĩnh. Nhìn người mình yêu hôn mê, bản thân lại không giúp được gì là cỡ nào bất lực.
Trần Tiêu trở tay nắm chặt bàn tay to lớn trước mặt, Vương Đại Tĩnh dừng lại, ngước lên nhìn Trần Tiêu.
'' Sẽ không có lần sau'' Không đợi Trần Tiêu nói gì Vương Đại Tĩnh đã lên tiếng, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào mắt Trần Tiêu: '' Huynh sẽ không tha thứ cho bản thân nếu chuyện này xảy ra lần nữa''
Trần Tiêu nhu nhu tay Vương Đại Tĩnh, bàn tay Vương Đại Tĩnh to gấp đôi tay Trần Tiêu lại có vết chai sạn, không mềm mại tí nào nhưng Trần Tiêu lại vô cùng thích, được đôi tay như thế bảo vệ cảm giác vô cùng an toàn.
'' Huynh nói gì thế, đây chỉ là sự cố, là bọn họ nhân lúc huynh không có nhà đến gây sự nào phải lỗi của huynh, chân mọc trên người họ chúng ta nào cản được, không được ôm trách nhiệm vào mình''
Vương Đại Tĩnh lẳng lặng nhìn Trần Tiêu không lên tiếng. Trần Tiêu biết thừa tên đầu đất này nghĩ gì nhưng hết cách, sau này chỉ có thể hết sức bảo vệ bản thân mới khiến huynh ấy yên tâm. Đang mải mê suy nghĩ bỗng nhiên Trần Tiêu nhăn mày, giơ tay đỡ đầu.
'' Đừng nghĩ nhiều, mau nằm xuống nghỉ ngơi, đại phu nói đệ bị chấn động đầu, khi tỉnh có thể bị choáng và buồn nôn, vài ngày sẽ hết, đệ nằm đây ngủ một lát đi, huynh đi nấu cháo, khi nào xong sẽ gọi đệ dậy''
Vương Đại Tĩnh nhẹ tay đỡ Trần Tiêu nằm xuống, kéo chăn sau đó bưng chậu gỗ ra ngoài. Đau đầu làm Trần Tiêu không thoải mái, liền nhắm mắt dưỡng thần.
Những ngày kế tiếp vẫn như thế, Vương Đại Tĩnh bận rộn chăm sóc cho Trần Tiêu, có lần Trần Tiêu thử xuống giường, ai ngờ vừa đứng dậy liền bị choáng váng, mém chút té dập mặt, may mắn Vương Đại Tĩnh vào kịp chạy lại đỡ, cũng từ lần đó Trần Tiêu liền bị cưỡng ép nằm trên giường.
- ---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.