Chương trước
Chương sau
Nhìn hai mắt như mắt thỏ của Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh dừng tay.
'' Gì thế, mặt ta dính gì sao'' Trần Tiêu nghi hoặc sờ sờ mặt mình.
Vương Đại Tĩnh lắc đầu, tiếp tục dọn dẹp, Trần Tiêu cũng xoắn tay áo lên, lấy giẻ lau bàn và ghế đã được Vương Đại Tĩnh phủi sạch bụi. Vương Đại Tĩnh thấy nhưng không định ngăn cản, nhìn mắt Trần Tiêu đỏ hoe hắn rất đau lòng, để đệ ấy làm việc chắc chắn sẽ khá hơn, sẽ không có thời gian nghĩ lung tung.
Hai người hợp lực dọn dẹp, tốn gần hai canh giờ mới xem như xong.
Lau mồ hôi trên trán Trần Tiêu thở phào một hơi.
''Không ngờ dọn dẹp lại mệt đến vậy''
'' Đệ ngồi nghỉ đi, phần còn lại cứ để huynh'' Vương Đại Tĩnh dọn dẹp không ngừng tay.
'' Ừm, tay rất mỏi, chắc Trưởng thôn cũng đã về, ta qua nhà Trưởng thôn lấy khế ước, sẵn đường về nhà lấy đồ ăn cho huynh luôn''
Phủi bụi bẩn trên người, Trần Tiêu cất bước định đi nhưng chưa bước qua cửa đã bị Vương Đại Tĩnh kéo lại.
'' Có việc gì sao?''
'' Đệ không cần về nhà lấy đồ ăn, dọn dẹp xong ta sẽ ra sau núi bắt gà rừng cho đệ ăn''
'' Nhưng đã trễ thế này'' sắc trời đã về chiều Trần Tiêu không muốn Vương Đại Tĩnh tốn thời gian ra sau núi.
'' Đừng lo lắng, huynh đi ngay bây giờ, đệ về trước cứ ngồi nghỉ đừng động vào giẻ lau, đợi huynh về, biết chưa''
Nhìn Vương Đại Tĩnh nghiêm túc dặn dò như gà mái mẹ bảo vệ con mình, Trần Tiêu bật cười trả lời.
'' Được rồi, huynh đi sớm về sớm, cẩn thận''
'' Ừm, huynh sẽ cẩn thận''
Cả hai cùng ra khỏi cửa rồi tách ra theo hai hướng khác nhau. Từ nhà trưởng thôn đi ra Trần Tiêu đi thẳng về Trần gia. Nhà không có ai, chắc còn ngoài ruộng. Vào bếp lấy một ít gia vị, hai bát gạo trắng, tiện tay cầm luôn rổ nấm rơm trên kệ Trần Tiêu liền đóng cổng đi về hướng nhà mình.
'' Thế nào lão thái bà cũng la oan oát cho coi, ha ha ha'' Trần Tiêu vui vẻ vừa đi vừa ngâm nga giai điệu trong miệng.
Nhà cũ của hắn gần chân núi nên ít ai biết hiện tại nơi đây có người dọn vào. Vậy cũng tốt, hắn thích yên tĩnh nếu để cho bọn mấy người họ biết bọn hắn dọn vào thế nào cũng sẽ đến tai lão thái bà, mụ ta lại la hét ầm ĩ nữa cho coi. Tạm thời lười phản ứng bà ta.
Trần Tiêu tốn sức chín trâu hai hổ mới nhóm được lửa, rửa sạch chảo sắt, bắt đầu rang gạo, nấm rơm, hành lá xử lý sạch sẽ để qua một bên.
Đổ vào chảo một ít nước, thêm củi vào, Trần Tiêu đậy nắp gỗ lại, Tĩnh ca về nước cũng sôi, có thể sử dụng được liền.
Tranh thủ thời gian còn lại Trần Tiêu tiếp tục dọn dẹp, sắp xếp nông cụ, những món nào hỏng thì quăng qua một bên, còn tốt thì lau chùi cất vào phòng chứa.
Mãi bận việc nên Trần Tiêu không chú ý sau lưng.
'' Á'' Trần Tiêu hết hồn lảo đảo lùi ra sau
Vương Đại Tĩnh mặt mũi đen xì nhìn Trần Tiêu:
'' Đệ không ngoan''
'' Ha ha ha, ngoan gì chớ, tại ta thấy còn nhiều việc nên chỉ....ực...'' càng nói vẻ mặt Vương Đại Tĩnh càng đen, Trần Tiêu thừa nhận bản thân thật sự sợ vẻ mặt này của Vương Đại Tĩnh, bình thường trông rất hàm hậu nhưng hiện tại, ực, Trần Tiêu nuốt nước miếng, hiện tại thật đáng sợ.
'' Ta,...ta không dọn nữa, ta đi nấu gà'' Trần Tiêu quăng giẻ lau, giựt con gà rừng trong tay Vương Đại Tĩnh chạy nhanh vào phòng nhỏ bên cạnh.
'' Phù, thật đáng sợ, nhưng mà cũng rất đẹp trai, men lỳ, hí hí'' dựa vào vách cửa phòng bếp Trần Tiêu cười khúc khích
Nhìn Trần Tiêu chạy cái vèo trốn vào phòng bên cạnh, Vương Đại Tĩnh lắc đầu cười, chắc dọa đệ ấy rồi, nhưng mà cũng lâu rồi bản thân mới cảm thấy bất đắc dĩ như vậy, cũng chỉ có Trần Tiêu mới có thể làm cho hắn có lại cảm xúc lúc trước. Hiện tại hắn mới cảm thấy bản thân chân chính được sống.
Nhặt lên giẻ lau tiếp tục dọn dẹp phần còn lại.
Nhổ sạch lông gà, xử lý sạch sẽ nội tạng, Trần Tiêu rửa sạch nồi sắt cho gà và gạo vào, đậy nắp, chỉnh lửa lớn hơn. Lôi ra củ cải trong sọt, Trần Tiêu gọt vỏ, rửa sạch, thái mỏng, rửa lại vài lần, vắt khô chúng cho ra rổ.
'' Không ngờ may mắn đến vậy, nơi đây có giấm chua, không biết làm từ nguyên liệu gì nhưng mùi vị có vẻ không tệ''
Trần Tiêu đổ ra nửa chén giấm, bốn muỗng lớn đường, một ít muối, khuấy đều hỗn hợp, cho củ cải vào tô đổ hỗn hợp vào trộn đều, nơi đây đơn sơ như vậy là tốt rồi. Nếm thử một miếng, ừm, chua chua ngọt ngọt, vị giấm rất thanh thuần, rất ngon.
''Phải có ớt là tốt rồi, đáng tiếc thật''
Mở nắp gỗ, hương thơm sộc thẳng lên mũi, thơm quá, đảo gà, khuấy đều cháo dưới đáy nồi, thả nấm rơm vào, điều chỉnh lửa nhỏ lại, Trần Tiêu mở tủ gỗ bên cạnh lấy ra hai cái bát, một tô lớn và một đĩa lớn.
Rửa sạch, tráng qua nước nóng, Trần Tiêu đem bát ra bàn trong nhà chính.
'' Tĩnh ca, rửa tay, chuẩn bị ăn cơm''
'' Đệ nấu gì mà thơm thế, bụng ta kêu ọt ọt luôn rồi'' Vương Đại Tĩnh cười hắc hắc hỏi
'' Ta nấu cháo gà, mau rửa tay, ta rất đói, huynh không nhanh tay, ta sẽ ăn hết'' Trần Tiêu chạy vội về nhà bếp, gắp gà ra, chặt nhỏ, xếp vào dĩa, vớt lớp mỡ gà trên bề mặt cháo chan lên gà, cho hành lá lên. Múc cháo ra tô cho hành vào, nhìn tô cháo đầy nấm, bụng Trần Tiêu kêu ọt ọt, đúng lúc Vương Đại Tĩnh bước vào.
'' Tĩnh ca đem cháo và gà lên bàn trước, ta làm muối tiêu chấm sẽ ra ngay, cháo nóng, huynh cẩn thận kẻo phỏng''
Đặt cháo và gà lên bàn, Vương Đại Tĩnh múc cho mỗi người một bát, riêng bát Trần Tiêu được cho đầy nấm béo ú.
Cạch, cạch.
Đặt củ cải muối và muối tiêu lên bàn, Trần Tiêu ngồi xuống ghế.
Kẽo kẹt
Trần Tiêu: (ò_ô)
'' Đệ đừng lo, ban nãy huynh đã kiểm tra, đệ ngồi tạm, mai huynh sẽ sửa lại''
'' Không sao, đệ nhẹ kí, mau ăn đi, cả ngày huynh đã ăn gì đâu''
Trần Tiêu gắp miếng thịt gà đặt vào bát Vương Đại Tĩnh, rồi tự mình ăn. Nhìn miếng thịt gà trong bát, Vương Đại Tĩnh hạnh phúc bắt đầu ăn. Hắn thật sự rất đói.
'' Ngon quá, Tiêu Tiêu, đệ nấu ăn rất ngon'' Vương Đại Tĩnh cúi đầu ăn liên tục
'' Nếu ngon huynh ăn nhiều vào'' Trần Tiêu vui vẻ, được người mình thích khen mình nấu ngon ai sẽ không vui.
'' Ăn miếng củ cải, đừng chỉ ăn thịt không như thế''
'' Huynh quên'' Vương Đại Tĩnh cười hắc hắc, bỏ miếng củ cải trong bát vào miệng
'' Đây là gì thế''
'' Hửm, ý huynh là củ cải muối chua hả''
'' Củ cải muối chua, chưa nghe bao giờ, nhưng ăn rất ngon''
'' Nơi đây của huynh không có món này sao, à không ý ta là huynh chưa từng thấy món này sao''
'' Chưa từng thấy, không biết nơi khác như thế nào, nhưng tại thôn chúng ta lẫn trấn trên huynh dám chắc không có món này'' Vương Đại Tĩnh lắc đầu.
'' Món này làm rất dễ nếu huynh thích sao này ta sẽ làm nhiều hơn cho huynh ăn từ từ, nhưng mà rất nóng không được ăn nhiều''
Vương Đại Tĩnh gật đầu, cúi đầu hì hục ăn cháo. Trần Tiêu nghĩ nghĩ rồi cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Hai người ăn đến là vui vẻ, chẳng mấy chốc đã quét sạch đồ ăn trên bàn.
'' Để huynh rửa'' Vương Đại Tĩnh đứng dậy thu dọn bát đũa.
'' Ừm, vậy ta đi nấu nước nóng lát cho huynh tắm rửa''
Lúc Vương Đại Tĩnh bước vào nhà chính Trần Tiêu đã giúp Vương Đại Tĩnh trải chăn mền ra giường trúc, giường trúc đã lâu không người sử dụng nên hơi chong chênh, miễn cưỡng vẫn sử dụng được.
''Huynh tắm xong rồi à, ta giúp huynh trải giường rồi, hôm nay đã mệt huynh nghỉ ngơi đi, trời đã sẩm tối ta cũng nên đi về''
'' Huynh đưa đệ về''
'' Không cần đâu, đi vài bước là đến, huynh vất vả cả chiều rồi''
'' Ta đưa đệ về'' Vương Đại Tĩnh vẫn kiên quyết
'' Được rồi, đi thôi, nếu trễ lát huynh sẽ không thấy đường vào nhà''
- ---------------
'' Ta đã nhận mười lượng bạc cùng khế ước từ chỗ Trưởng thôn, ta để chúng trong tay nãi của huynh, chỗ ta không an toàn''
'' Huynh sẽ giữ cẩn thận, bạc của ta là của đệ nếu cần dùng cứ tới tìm huynh''
'' Đương nhiên rồi, không tìm huynh ta biết tìm ai đây'' Trần Tiêu đương nhiên nói.
''Ừm'' mặt Vương Đại Tĩnh tràn đầy ý cười.
'' Đợi huynh''
'' Ừm'' Trần Tiêu mỉm cười đáp ứng.
Cả hai chầm chậm đi đến Trần gia, tuy không ai lên tiếng nhưng không khí rất hòa hợp.
- ---------------
''Bà nói cái gì, tên ác ôn đó đang ở trong nhà cũ của ta'' Trần lão thái rống lên
'' Tên ác ôn''
Lý lão thái vỗ tay Trần lão thái, bảo bà bình tĩnh, rồi quay qua trả lời:
'' Tiểu Ngọc không biết, trong thôn của chúng ta có một tên nam nhân không biết xấu hổ, vì tranh giành của cải mà ra tay với chính đệ đệ và di nương của mình, mấy hôm trước hắn còn đoạn tuyệt với phụ thân, tên này rất hung hăng, tiểu Ngọc có gặp phải né tránh biết không, kẻo chuốc họa vào thân''
Thái Hồng Ngọc cái hiểu cái không gật đầu, nàng là cháu gái của Trần lão thái, hôm nay qua thăm cô cô không ngờ lại nghe được chuyện này.
'' Hồng Ngọc, con không cần quan tâm, cứ yên tâm ở đây chơi một ngày'' Trần lão thái nhẹ giọng nói.
'' Vâng, con nghe cô cô'' Thái Hồng Ngọc ngoan ngoãn gật đầu
Trần lão thái quay phất qua giọng điệu cay nghiệt hỏi:
'' Bà còn thấy gì nữa''
'' Không giấu bà, chính mắt ta nhìn thấy tên Vương Đại Tĩnh kia bước ra từ nhà cũ của bà, ta rón rén lại gần quan sát, bà biết ta nhìn thấy gì không?''
'' Thấy gì''
'' Ui chao, căn nhà đã được tu sửa lại nhìn rất kiên cố, trước sân sạch sẽ, bày biện gia cụ mới, quan trọng là ta nhìn thấy Trần Tiêu nhà bà đang ở đấy''
Rầm
Trần lão thái tức giận, đập bàn đứng dậy lao ra cửa. Thái Hồng Ngọc giật mình gọi cô cô vội chạy theo, Lý lão thái thích ý cũng chạy theo hóng chuyện. Người trên đường thấy Trần lão thái hùng hổ chạy hướng sau núi liền biết có náo nhiệt liền cũng đi theo xem chuyện.
Rầm, rầm, rầm
'' Hửm'' Trần Tiêu buông xẻng, đứng dậy nhìn cổng gỗ mới được Vương Đại Tĩnh lắp hôm qua. Ai đây, sao lại biết có người mà gõ cửa, quan trọng là cách gõ cửa thô lỗ này, mỉm cười, Trần Tiêu hoạt động gân cốt đi lại miệng giếng.
Rầm, rầm, rầm
Thấy không ai mở cửa Trần lão thái tức giận đạp cửa, không ngờ cửa cài chốt không kĩ liền kẽo kẹt mở ra.
Ào
'' Ai yo, là thẩm sao, ta xin lỗi, ta tưởng là người xấu nên...'' Trần Tiêu vẻ mặt áy náy xin lỗi
Quẹt nước trên mặt, bất chấp cả người nhếch nhác, Trần lão thái xô Trần Tiêu qua một bên hùng hổ đi vào. Không kịp phòng bị nên Trần Tiêu lảo đảo lùi về sau, chậu gỗ trên tay rớt xuống đất.
''Cô cô'' Ngay lúc nước tạt đến Thái Hồng Ngọc lanh mắt nên tránh được, nhìn thấy Trần lão thái xông vào nhà, nàng cũng lo lắng vào theo.
Thôn dân kéo đến vây xem xì xào bàn tán. Lý lão thái không vào nhà Trần Tiêu mà đứng ngoài xem kịch vui.
Nhìn đủ thứ đồ trong sân, cơn tức xông lên não, lý nào lại vậy, đây là nhà của bà, sao bọn họ dám làm vậy, không quan tâm nhiều Trần lão thái lao vào đập phá.1
''Cô cô, cô cô'' Thái Hồng Ngọc lo lắng định ngăn lại thì bị Trần lão thái đẩy qua một bên, nàng chỉ đành đứng một bên nhìn Trần lão thái đập phá.
'' Dừng tay, thẩm đang làm gì thế'' Trần Tiêu tức giận ngăn lại Trần lão thái, đây là đồ Vương Đại Tĩnh tốn rất nhiều thời gian mới làm được, Trần lão thái phát điên hay sao mà đập phá.
'' Làm gì, đây là nhà của ta, ta muốn làm gì thì làm, mấy thứ rác rưởi của ngươi và tên ác ôn đó ta sẽ đập nát hết, các ngươi cũng phải cút khỏi đây'' Trần lão thái tức giận rống lên.
'' Vô lý, đây là nhà của ta khi nào thì là của thẩm, nhà của ta ta muốn làm gì là quyền của ta nếu thẩm không dừng tay đừng trách ta không khách sáo'' Trần Tiêu cũng vô cùng tức giận, lớn tiếng quát trở lại.
'' Không khách sáo, ngươi làm gì được ta, đây là nhà ta, ta đập nát hết'' nói xong Trần lão thái lao vào tiếp tục đập phá.
'' Dừng tay''
Trần Tiêu quát lớn, chạy lại kéo Trần lão thái ra, Trần lão thái lại tiếp tục lao vào đập phá, Thái Hồng Ngọc đứng bên cạnh sợ tới nỗi khóc nấc lên, Lý lão thái thì hả hê, nghĩ nghĩ bà ta nhấc váy chạy vào hô to với Trần lão thái:
''Nhà Trần lão có cần ta giúp một tay không?''
'' Đập, đập hết cho ta'' Trần lão thái vừa giằng co với Trần Tiêu vừa hô to với Lý lão thái.
'' Được'' Lý lão thái xoăn tay áo, đạp ngã kệ gỗ, vứt hết bát đũa xuống đất, nhìn giường gỗ được chạm trổ tinh xảo, mụ ta rút hết ván giường quăng xuống đất lấy chân giẫm lên. Liếc mắt nhìn thấy hòm gỗ nằm trong góc mụ ta liền chạy lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.