Gió thổi! Ngàn năm xa vắng! Kiếp luân hồi tựa như mây bay. Đến rồi lại đi.
Tuyết rơi! Ngàn xưa mênh mang! Trái tim mặn đắng, chìm nổi bơ vơ.
...
Hoa lất phất! Ngàn tóc khẽ tung bay! Làn váy nhẹ bung nở, phất trong đêm tối diễm lệ mà tinh khiết tựa hoa lan trong đêm.
Ánh mắt khẽ xa xôi. Làn thu thủy khẽ chìm nổi. Tố Lạc khẽ ngước ánh nhìn về phía xa xôi. Một nỗi buồn mênh mang tựa sóng cuộn trào trong lòng.
Tuyết rơi rồi!
Một tiếng thở nhẹ tựa vĩnh hằng.
Đây là mùa tuyết đầu tiên hay chăng mùa tuyết cuối cùng.
Sống từng ấy năm, qua bao nhiêu tháng? Nhưng đây vẫn là mùa tuyết duy nhất ở bên chàng. Bên người nàng yêu. Cười nhẹ, nàng hạnh phúc sao. Không, nàng sớm đã biết rằng đời mình chỉ như hoa phù dung, sớm nở tối tàn. Đã sống đến gần một tuổi xuân 18 đầy mơ màng và ngọt ngào của tình yêu. Mà bỗng chốc nhận ra tất cả chỉ là giả dối, là đau lòng, là quặn thắt tim gan.
Thẫn thờ, bất lực. Nàng vươn bàn tay trắng ngần lại có chút trong suốt lên đỡ từng hạt tuyết tinh khiết, nhẹ bẫng trong lòng bàn tay.
Lất phất!
Gió nhẹ thổi. Từng bông tuyết tung bay. Hất nhẹ khỏi lòng bàn tay nàng rồi phiêu diêu mãi đâu đây, chẳng thấy nữa. Bật cười nhợt nhạt. Nàng chợt nhớ đến mẫu thân, người đã từng nói rằng, không nên yêu ai, nhất là người phàm. Họ nhẫn tâm, họ lạnh lùng, họ bội bạc, họ ích kỉ...
Trái tim thật đau đớn. Đây chính là cái kết cho việc nàng không nghe lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-troi/50406/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.