Đám người đã sớm đề phòng Liên Tư Vũ và Thương Huyền, chìa khóa đã được bọn họ cất kỹ , hai người muốn tìm thấy cũng tốn chút thời gian. 
- Nói, chìa khóa ở đâu? 
Thương Huyền dí dao vào cổ đội trưởng của một đội nào đó, vẻ mặt y hung ác dọa người ta trắng bệnh, nhưng vẫn kiên quyết ngậm miệng. 
- Nói hay không nói? Ta rõ ràng thấy các ngươi có chìa khóa rồi mà! 
Liên Tư Vũ hung tàn trừng mấy người kia, chỉ khổ bọn họ chưa kịp nói gì đã bị Liên Tư Vũ đập một trận, đau đến không còn sức lực để nói. 
Những đội viên khác quay lại cầu cứu Thương Huyền. 
Liên Tư Vũ thấy vậy cũng nhìn qua. 
Thương Huyền trả một nụ cười xinh đẹp, vẻ mặt "tất cả đều nghe theo lời anh ". 
Liên Tư Vũ vừa lòng tiếp tục ép hỏi. 
- Tôi thật sự không giữ chìa khóa mà! 
Đội trưởng oan ức muốn khóc. 
- Giao hay không giao? 
Con dao trên tay tạo ra một vết thương nhỏ, máu tuôn ồ ạt. 
- Lúc nãy chìa khóa của chúng tôi đã bị người ta cướp rồi!!! 
Đội trưởng hoảng hốt la lên. 
- Cướp? Ai cướp? 
- Là một đội người mặc áo màu đen cầm cung tên... 
- Nhưng nếu ta không nhìn nhầm, trong đạo cụ không gian của anh còn giấu một chìa khóa. 
-... 
Cuối cùng đội trưởng vẫn bị ép giao ra chìa khóa ngàn giấu vạn giấu này. 
Liên Tư Vũ vốn chỉ nói cho có, ai biết đội trưởng lại thực sự có, đôi mắt y hơi trừng, có chút phát ngốc. 
Thương Huyền lắc đầu, lại một lần nữa cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tran/1737134/chuong-113.html