Thương Huyền không những có đam mê với hội họa, mà còn thiên phú cũng không thấp , nam nhân được vẽ trong bức họa vẻ mặt lười nhác chẳng để tâm, nhưng như vậy lại càng thu hút ánh mắt của người khác, nhất là đôi mắt màu cà phê, khiến người ta say đắm, đôi tay như ngọc đang cầm một ly rượu vang đỏ, rượu trong ly sóng sánh dưới ánh sáng...
Động tác của Thương Huyền khựng lại, trong mắt bỗng dưng hoảng hốt, tựa như nhìn thấy thứ trong tay nam nhân không phải ly rượu, mà là...
- Tay nghề của em thật tốt.
Nhìn bức tranh, Liên Tư Vũ hơi cười, tâm trạng cũng tốt lên.
Y cũng từng vẽ Thương Huyền, nhưng hội họa hiện đại và cổ đại khác nhau rất lớn, y vẫn luôn thích bức tranh mà mình vẽ, nhưng không ngờ Thương Huyền vị diện bày vẽ còn đẹp hơn y... có chút ghen tị nha.
- Là do anh đẹp.
Thương Huyền giấu đi phức tạp dưới đáy mắt, cười cười trả lời.
- Anh cũng thấy vậy.
Liên Tư Vũ tự luyến thừa nhận.
Thương Huyền có chút không đỡ được với câu trả lời của y, nhưng nghĩ lại lời của y vốn chẳng sai.
- Haizzz...
- Anh có đi Trích Tinh Tháp nữa không?
- Đi chứ.
...
Liên Tư Vũ gật đầu, lúc đến Trích Tinh Tháp mới biết số 6 đã tự vào trước rồi, bởi vì Trích Tinh Tháp là một địa điểm không tệ để tăng cấp nên người đến cũng không ít, Liên Tư Vũ và Thương Huyền cũng gặp những đoàn người khác, nhưng hai bên cũng không xích mích gì, coi như nước sông không phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tran/1737133/chuong-112.html