Khụ khụ. 
Thương Huyền giả vờ ho khan, rốt cuộc khiến hai hệ thống phản ứng. 
Tiểu Thiên Sứ bình thản dời mắt, chuyển qua người Thương Huyền. 
"Đạp đạp..." 
Tiếng bước chân thong thả vang lên, Liên Tư Vũ tựa vào lan can cầu thang, nghiêng người nhìn mấy người trong phòng khách. 
Thương Huyền theo âm thanh nhìn qua , vừa vặn thấy vẻ mặt lười biếng mơ màng do mới tỉnh ngủ của y. 
- Mọi người sao vậy? 
Thấy mọi người đều nhìn mình, Liên Tư Vũ ngáp ngáp mấy cái, khóe mắt hơi hồng. 
- Không, không có gì. 
Thương Huyền mất tự nhiên rời mắt. 
- Xin tự giới thiệu, ta là Liên Tư Vũ, ngài tên gì? 
Liên Tư Vũ cúi người, động tác thập phần lễ nghi. 
Thương Huyền được đối đãi như vậy có chút không thích ứng, vội vàng đáp. 
- Ta tên là Thương Huyền... Là cậu cứu ta? 
Dung mạo của Liên Tư Vũ còn trẻ, Thương Huyền nghĩ y không vượt quá 25.Nhưng mà thực chất nguyên chủ đã sống gần trăm tuổi. 
- Ừ! Cho nên anh có muốn lấy thân báo đáp không? 
Liên Tư Vũ tinh nghịch nháy mắt. 
"Thịch." 
Trái tim lỡ lạc nhịp. 
Thương Huyền ngẩn ngơ nhìn y, cảm giác mặt hơi nóng. 
- Không, không được. 
Thương Huyền thành thật lắc đầu. 
- Giỡn chút thôi, sao anh lại xuất hiện ở đó? Anh đến Đếm Ngược Tử Vong bao lâu rồi? 
Liên Tư Vũ trò chuyện rất tự nhiên, giống như trong vị diện này, bọn họ là tri kỷ. 
- Đếm Ngược Tử Vong? 
Nghe thấy danh từ xa lạ, Thương Huyền nghi hoặc lặp lại. 
- Mới vào? Vậy anh bao nhiêu tuổi ? 
- 27. 
Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tran/1737125/chuong-104.html