Thương Huyền đuổi đến, ánh mắt trân trân nhìn bóng lưng của Liên Tư Vũ. 
- Không phải ta giết ông ấy. 
Thương Huyền khô khốc nói xong một câu, ánh mắt vẫn không rời bóng lưng y, hệt như muốn nhìn ra chút cảm xúc của y. 
Trong lòng hắn trống rỗng đến cực điểm, người này rõ ràng gần như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy chính mình cách y cả dải ngân hà, xa không thể với tới. 
Cảm giác trống rỗng hư vô như gió, nhìn không thấy ,chạm không được, cơ hồ muốn ép hắn phát điên, nếu không phải hắn vẫn luôn khống chế chính mình, sợ làm bị thương y thì... 
- Không cần biện giải. 
Liên Tư Vũ nhìn phần mộ, sau đó quay người lại, ánh mắt vẫn không chút biểu tình, chỉ là khí thế quanh thân đã lạnh hơn ban nãy. 
- Liên... Em thà tin một người lạ, cũng không tin ta sao? 
Giờ phút này, Thương Huyền rốt cuộc nhìn thấu đôi mắt y... 
Sau lớp lụa mỏng mang tên "tình cảm ", y chính là một kẻ vô tâm vô tình, y vốn không có tình cảm với hắn, tất cả chỉ là hư tình giả ý mà thôi! 
Đôi con ngươi không chút cảm xúc, có hình bóng của hắn, nhưng lại chỉ là một mặt gương phản chiếu! Trong đôi mắt thật sự kia, vốn không chứa đựng bất cứ thứ gì! 
- Em vẫn không tin? 
Cầu chút hy vọng mỏng manh, mong y đừng tự tay phá nát... 
- Anh bảo tôi làm sao để tin? 
Khóe mắt nâng lên, tựa như cười lạnh. 
Vị diện này, tình cảm của bọn họ vốn rất nhạt rất nhạt, hỏi y làm sao để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tran/1737074/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.