Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192
Chương sau
Lời tác giả: Bận thì bận quyết viết thêm một chương nữa rồi nghỉ vài ngày. Thực Lạc Thiên ngỡ ngàng khi được Nguyên Thất Tú trao cho pháp môn mà Tổ mẫu họ Nguyên đã nghiên cứu ra. Nói đúng hơn tổ mẫu nhà họ Nguyên đã vượt lên trước Thiên Địa hội một bước dài trong quá trình nghiên cứu về hệ thống tổ hợp pháp khí truyền tin. Thiên địa hội chỉ là tận dụng lại của Dực Nhân tộc mà không hiểu rõ bản chất của vấn đề. Nhưng vị họ Nguyên hày đã tự mình chỉ dựa vào những pháp khí truyền tin mua được của Thiên Địa hội mà tự nghiên cứu ra pháp môn chế tạo đã tiếp cận cực gần với bản chất truyền tin của Dực Nhân tộc. Có lẽ Thiên địa hội chiếm được các Thiên Không Chi thành chỉ là phần xác bỏ lại của Dực nhân mà thôi, những thứ quan trọng bị họ mang đi hết rồi, ví dụ điển hình nhất đó là tòa thiên Không chi thành ở Kim XÀ tộc. Vấn đề đặt ra đó là Thiên địa hội vậy mà 30 vạn năm dòng dã không nghiên cưu them được thứ gì, mặc dù trong tay họ có cả một hệ thống hoàn chỉnh như vậy. Điều này chứng minh một chuyện Tổ mẫu nhà họ Nguyên là thiên tài trong thiên tài trong lãnh vực nghiên cứu và luyện chế pháp khí. Nghĩ đến đây Lạc Thiên không khỏi bội phục nàng. Trong pháp môn để lại của vị Tổ Mẫu họ Nguyên vậy mà có ghi rõ những nghiên cứu cực kì thâm ảo về thần niệm, truyền tin, và hệ thống mật mã trong thần niệm. Theo bà lý giải thì Thần niệm chính là một loại sóng đặc biệt do thần hồn sinh ra, mà thần hồn càng cường đại thì cái sóng này phạm vi càng lớn. Thế nhưng nói về sóng thì sóng âm cũng là một loại, tại sao nó không có năng lực như thần niệm. Vậy mà thần niệm có khả năng thay cho nghe, nhìn đấy. Thật ra bà cũng nghiên cứu rất nhiều loại sóng sinh ra, bất kì giao động nào đạt đến một ngưỡng nhất định sẽ gây nên hiện tượng sóng. Đọc đến đây Lạc Thiên vỗ đùi cái độp, quả là con mẹ nó kì tài. Cái thế giới này quá thần diệu về mặt pháp thuật và linh khí, làm cho người ta quên đi nhiều thứ ví dụ như vật lý chẳng hạn. Mà địa cầu thì một tia linh khí yếu ớt đã tạo nên Côn Luân ngàn năm bá đạo ( Có giả thiết Côn Luân không phải phía tây Trung hoa như nhiều người nghĩ, mà Côn Luân thuộc Việt Nam dân chủ cộng hòa... ý nhầm thuộc Bách Việt quốc... Nay thuộc quảng Tây). Vì thế nhân tộc tại Địa cầu chỉ có thể nghiên cứu về vật lý, hóa học mà thôi. Do đó thành tựu trong các lĩnh vực này vượt xa tít tu chân giới. Tiếc là Lạc Thiên lúc dời Địa cầu chỉ 15 tuổi, biết cái mõ gì vật lý, hóa học.... hắn toàn cúp cua đánh điện tử là chính a. Lại nói về sóng, bà Tổ Họ Nguyên vậy mà nghiên cứu một số loài động vật không phải yêu thú, chúng có thể phát ra sóng âm mà thần niệm của bà mải cực kì chú ý mới nắm bắt được. Bà theo dõi thấy sóng âm này nếu gặp vật cản thì sẽ dội về, và con rơi sẽ tiếp nhận thông tin từ sóng âm dôi về đó. Từ đó bà suy ra hệ thống truyền tin cũng có cơ chế tương tự, nhưng cao cấp hơn nhiều. Vậy mà hệ thống truyền tin của Dực tộc lại có một chút đặc điểm của thần thức. Như đã nói thần thức là một loại sóng đặc biệt, nó như một cách tay nối dài của cơ thể,có thể cầm nắm, xờ. nghe... mà không cần phản hồi như sóng âm. Thông tin sẽ được trực tiếp truyền về thần hồn khi Thần niệm cảm nhận được gì đó trong phạp vi nó hoạt động. Và Hệ thống truyền tin của Dực nhân tộc y như vậy, Những tòa Thiên không chi thành sẽ phát ra loại sóng đặc biệt này bao phủ mọi ngõ ngách trên lục địa mà nó có thể. Nhưng nó có một yếu điểm, dó chính là không cảm nhận được mọi thứa như thần niệm mà chỉ cảm nhận được những dao động đặc biệt. Mà những dao động này lại là từ các pháp khí truyền tin nhỏ sinh ra. Vậy nên chỉ cần một bộ pháp khí có thể mã hóa những dao động Thần niệm thành những dao động đặc diệt mà Thiên Không Chi thành " Hiểu " được thì công việc truyền tin thành công. Tuy rằng Tổ Bà họ Nguyên để lại pháp môn, thế nhưng đó chỉ là những thí nghiệm thành công mà chưa thành sản phẩm thực chất. Nhưng nó lại có đầy đủ nguyên lý hoạt động cũng như các linh văn cần thiết để chế tạo thành phẩm. Lạc Thiên Thiên đúng là bắt được vàng giữa đường rồi. Sở dĩ Qung Não không thể thiết kế được hệ thống truyền tin vì thiếu có sở dữ liệu linh văn cần thiết thôi. Nhưng giờ đây có Nguyên Thất Tú giao cho pháp môn thì Lạc Thiên hoàn toàn có thể thành lập hệ thống truyền tin dành riêng cho mình. Hắn còn có mơ ước nếu có thể sẽ xây dựng hẳn một hệ thống INTERNET phiên bản tu chân giới tại lãnh địa của hắn. Giờ đây Lạc Thiên lại nhức đầu với việc sử lý Nguyên Thất Tú, giết người diệt khẩu, qua cầu rút ván lại không phải là tính cách của hắn. Còn giữ cô nàng này lại thì sau này rất khó đối diện với việc Thiên Địa hội sẽ sử lý hắn ra sao. Dường như Nguyên Thất Tú cũng nhận ra được sự dằng co trong Lạc Thiên mà tâm thần run lên bần bật, nàng biết rõ kẻ thù của mình cường đại đến nhường nào, sẽ không một thế lực nào dám chứa chấp nàng. " Ngươi tạm thời trốn trong linh Hạm, nhà ngươi là thế gia luyện khí cường đại như vậy thì ngoài pháp môn truyền tin ngươi còn biết thứ khác không... ví dụ như một loại Linh khí mặt nạ, che được thần thức dõ xét chẳn hạn.?" Lạc Thiên không nhanh không chập mà hỏi Nguyên Thất Tú, với câu hỏi này thì rõ ràng Lạc Thiên đã đồng ý thu nhận Nguyên Thất Tú rồi. " Cám ơn ngươi đã thu nhận một kẻ như ta.... thật lúc được tổ mẫu nhét vào Pháp bảo mà trốn thoát thì bên người ta chỉ có pháp môn tvề truyền tin, vả lại ta lại cực không có thiên phú về Luyện khí, cái ta am hiểu là trận pháp nhiều hơn...." Nguyên Thất Tú mừng đến rơi nước mắt mà đạo. Cuối cùng chuỗi ngày chạy trốn vất vả có lẽ cũng qua đi, còn sống là cường, còn sống là có cơ hội trả thù. Mặc dù kẻ thù có mạnh đến như thế nào đi chăng nữa thì cũng có cách hạ gục chúng, quan trọng là phải còn tồn tại. Mặc dù đã đến biên giới của Thanh Giao Vương đình nhưng từ đây mà đi tới trung tâm thì có lẽ phỉ hai tuần là ít, khoảng thời gian này Lạc Thiên đắm chìm trong nghiên cứu Truyền Tin trận. Còn việc Thiên Địa Hội và Thanh Giao cư sử với nhau như thế nào không hề nằn trong mục tiêu quan tâm của hắn. Giờ đây quan tâm của hắn là Quang Não đang chạy chương trình tính toán xây dựng mô hình truyền tin, bởi vì cái mô hình này của Lạc Thiên đòi hỏi rất bá đạo. Nên nhớ Chương trình thiết kế được lập trình sẵn trong Quang Não vậy mà là của Dực tộc. Phải nói ràng có thể trên Tu Chân giới của Tử Sa giới này không có một kẻ nào hiểu rõ văn minh Dực Nhân tộc hơn.... Quang Não cả. Một loạt yêu cầu được Lạc Thiên đặt ra, thứ nhất xây dựng một Trung Tâm truyền tin ngoài không gian. Việc này cực kì khó khăn, vì giới này không giống dịa cầu, tầng cương phong của Giới này quá cường đại, ngay cả Nguyên anh Khì cũng không dám ở lâu, chỉ có Hợp thể đại tu sĩ mới có thể xuyên qua tàng cương phong, đột phá kết giới mà ra tới không gian vũ trụ vô tận tìm kiếm Linh giới mà thôi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192
Chương sau