Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192
Chương sau
Thế nhân chỉ để ý đến công suất và hiệu suất của Chuyển Linh Pháp trận mà thôi. Không một ai để ý đến chất lượng linh khí mà nó sinh ra, chính vì vậy Đại Hình Chuyển Linh Pháp trận bất nhập phẩm mới được bán như bán hàng phổ thông vậy. Cái phá pháp trận này quả thật rất vô dụng vì quá lãng phí linh thạch khi sử dụng. Nhưng Lạc Thiên lại cần nó để cung cấp năng lượng cho Quang Não Hoạt động. Chỉ có đại hình Chuyển Linh mới có thể cung cấp hỗn độn linh lực tốt hơn, lúc đó quang não có lẽ sẽ đưa ra những bất ngờ thật lớn a. Nhưng chuyện đó là để đến khi Lạc Thiên trở về địa bàn mới có thể thực hiện. Việc bố trí mấy chục cái trung hình chuyển linh cũng không phức tạp bằng một cái đại hình chuyển linh như vậy. Chuyện nghiên cứu đành phải gác lại vì thời gian xuất phát đến Hoàng Đô của Thanh Giao tộc tới rồi. Để xác nhận thông tin Lạc Thiên mang tới mà Thanh Giao tộc đã vận dụng mọi mối quan hệ của mình, và kết quả là.... những lời nói văng ra từ miệng Bạch Giao Vương và Kim Giao Vương còn ác liệt hơn cả lời Lạc Thiên thuật lại. Lạc Thiên thật ra chả biết cái chó gì phản ứng của hai kẻ ngớ ngẩn kia, hắn chỉ là dựa vào phán đoán mà nói mò thôi. Sở dĩ nói Vương của lưỡng Tộc Giao kia là ngớ ngẩn bởi vì địa vị của họ không cho phép phát ngôn vớ vẩn như vậy trước công chúng. Có muốn chửi bới gì đó thì về nhà đóng cửa lại tụe chửi tự nghe a. Nhưng đây là đặc điểm của Yêu tộc, thẳng tính muốn nói gì thì nói, nhưng lúc này đây tình thế rất nhạy cảm đôi khi một lời nói sai cũng có thể gây tỏn thất cực lớn. Thanh Giao bệ hạ nếu tự mình nghe thấy những lời này thì thôi cũng cười khảy mà nghĩ ruồi nhặng bay vo ve. Thế nhưng loại lời "bất kính" này lại truyền đến trước tiên từ sứ thần đến triều bái thì tính chất sự việc lại khác hẳn. Tự nhiên cảm giác như là Thanh Giao tộc cảm thấy rất mất mặt trước sứ thần triều bái đầu tiên trong lịch sử của họ. Vậy ra Thanh Giao Hoàng Đế tức giận đến đạp bể cả pháp bảo lưu ly ngọc chén, cái mà hắn quý nhất dùng để phẩm trà. Thật con mẹ nó nhẫn thì có thể nhưng nhịn thì không a. Sự việc triều bái đại hội coi như một dấu chấm kết rất to. Bốn tộc thì có đến 3 tộc không đến. Vì sao Thanh Giao có tự tin lần này ngoài Hồng Giao sẽ có các tộc khác triều bái. Đơn giản là Thanh Giao tộc nghĩ rằng các tộc chiến tranh nhưng nằm ở thế cân bằng dằng co, chỉ câng Thanh Giao tham gia bất kì phe nào thì phe còn lại cực kì bất lợi, cho nên các phe phải nhẫn nhịn mà cúi đầu, dù chỉ là cúi đầu lần này. Nhưng chỉ cần khởi đầu thì có một lần sẽ có lần thứ hai. Song Thanh Giao tộc đã nhầm lớn trong phán đoán của mình. Bởi vì hai tộc Bạch Kim Giao không hề quan tâm Thanh Giao có tham gia trận chiến hay không, họ cũng đã tìm được phương pháp đối đầu cùng đại hình pháp khí cơ giới của Hồng Giao tộc, hay chí ít ra là họ tự nghĩ như vậy. Lúc này đây Lạc Thiên lại cùng Lão tả Tướng Thanh Giao lên đường, Kháo Thiên Thành cũng chỉ cách Hoàng đô 10 vạn dặm mà thôi, cũng chỉ vài ngày là tới nơi không cần quá vội vã. Hoàng Thành của Thanh Giao Vậy mà Ngự trên một hòn đảo rộng dài tầm gần 500 dặm. Bao quanh là một hồ nước cự đại, mà có tương truyền rằng hồ nước này có liên thông thẳng tới đáy biển, cũng chính vì vậy mà Thanh Giao hải yêu tộc lại chọn nơi này làm Hoàng Thành. Hoàng Thành tất nhiên là nơi hoành tráng nhất của Giao Tộc rồi, tường gạch, lát đường công trình mĩ lệ toàn là Ngọc thạch, lưu ly mà xây dựng. Nhìn qua thật tráng lệ và bề thế. Dĩ nhiên là bề thế rồi vì thể hình Yêu tộc to lớn vậy nên đặc điểm chung của các Yêu Thành đó là bề thế, và hơi thô ráp. Nói một cách khác nếu so sánh về mặt thẩm mĩ quan thì không chi tiết sắc xảo như Nhân tộc thành trì, nhưng chúng lại thắng ở chỗ tráng lệ và to lớn. Bảo Hạm của đội hình đi sứ Hồng giao vượt qua tầng tầng lớp lớp canh gác của Thanh Giao Cấm vệ để tới được quảng trường to lớn của Hoàng Thành. Nơi đây sẽ là vị trí mà Chiến Hạm của Lạc Thiên sẽ tọa lạc, bình thường ra những đại hình vũ khí chiến tranh như vậy sẽ không được phép vào thành thế nhưng có lẽ Thanh Giao tộc rất vừa lòng với sự biết điều của Hồng Giao mà cho một đặ ân như vậy. Nhưng cho dù Chiến Hạm được thong qua màn quang tráo bảo vệ của Hoàng thành nhưng nó sẽ bị quản thúc tại Quảng trường này mà không được di chuyển các nơi khác. Quảng trường là một nơi cực kì rộng lớn vậy mà diện tích phải được 20 dặm vuông có dư. Phía giữa quảng trường là một bức tượng điêu khắc một con Thanh Long thần thú đang thực hiện động tác thôn Vân nuốt Vũ, nhìn cực kì sống động bất phàm. Chất liệu làm từ một loại Thanh Thạch trong vắt, có vẻ không tầm thường. Phải nói rằng trong một đám kiến trúc khá thô giáp của Hoàng Thành thì Thanh Long tượng thực sự là một tác phẩm nghệ thuật mang tính mĩ quan hiếm hoi. Phái đoàn sứ giả của Hồng Giao dời Chiến Hạm cũng chỉ vài chục nhân số mà thôi. Trong đó đa phần là Yêu thú của Càn Khôn Tông , Ngươi không nên vác quá nhiều nhân tộc thủ vào địa bàn yêu thú chứ, nếu làm như vậy sẽ hơi quái dị. Số còn lại thì là canh giữ tại Bảo hạm mà thôi. Nhưng họ không hề bị hạn chế đi lại trong hoàng thành trừ những noai là cấm khu. Lần này bổn cũ soạn lại, tất cả các nhân viên Yêu thú của Càn Khôn Tông nếu có linh trí cao đều được tung ra ngoài thu gom nhiên liệu. Tiền tệ của họ mang theo người vậy mà là đại lượng heroin.... ý nhầm là huyết đan. Lạc Thiên nghĩ đi nghĩ lại rồi Yêu Thú chả có hứng thú mấy với linh thạch thế nên Huyết Đan lại được lựa chọn để giao dịch trong nhiệm vụ lần này. Hoàng Thành của Thanh Giao kà không có một bóng nhân tộc đấy. Chỉ có những thành trì nhất định ở biên giới hòn tiểu đại lục đảo này mới cho phép nhân tộc đến trao đổi mà thôi. Không thê không nói lễ ngộ của Thanh Giao dành cho phái đoàn của Hồng Giao là không trọng. Từ bảo Hạm bước xuống là đông nghìn nghị một mảng tiểu Thanh Giao xếp hàng đón trào rồi, tất nhiên cũng có một vài nhân vật lão làng. Song vì sứ thần cũng là một " Thiếu niên" thế nên sắp xếp cho một loạt các thiếu nhiên Thanh Giao đón tiếp cũng là nghĩ cho việc để bon trẻ cùng tuổi dễ giao lưu. Lạc Thiên cảm thấy lạ lùng như kiểu kiếp trước trên Địa cầu học sinh bị bắt đứng ra đường vẫy cờ đón chào nguyên thủ quốc gia nước khác tới thăm vậy, mặc dì chúng chả muốn tí nào. Nhưng nói gì thì nói cảm giác lâng lâng thì Lạc Thiên vẫn có một ít. Vậy là Quái Giao cố há cái miệng nhăn nhỏ cười đáp trả đám đông, tay giơ lên vẫy vẫy đúng kiểu chính khách a. Đoàn yêu thế mà trùng điệp đi qua đám đông để tiến về một khu biệt viện khá sang trọng, đây sẽ là nơi dành riêng cho phái đoàn của Hồng Giao trong quá trình ngụ lại tại Hoàng Thành Thanh Giao quốc.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192
Chương sau