Hai hôm nay dường như Lâm Nhược càng lúc càng hay buồn ngủ, sáng toàn ngủ thẳng đến lúc mặt trời chiếu rát mông mới tỉnh dậy.
“Dậy rồi à?” Giọng nói dịu dàng của An Tiệp vang lên bên tai.
Ánh mắt đang mơ mơ màng màng của Lâm Nhược lập tức mở to ra.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu hiếm có này của cô, lòng An Tiệp mềm mại như chảy ra thành nước.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán Lâm Nhược: “Biến thành con heo nhỏ từ bao giờ thế này, ngủ đến tận giữa trưa mới tỉnh dậy kìa.”
Giữa trưa?! Lâm Nhược quay đầu nhìn đồng hồ trên đầu giường, quả nhiên đã hơn 11h, thảo nào cô cảm thấy bụng hơi đoi đói.
Không phải!!! Lâm Nhược ngồi bật dậy: “An Tiệp, không phải chứ? Anh không phải đi làm à? Sao lại quay về?”
“Vào thời điểm này, lẽ ra em phải càng thấy cảm động mới đúng chứ?”
Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà! Nam chính bỏ lại tất cả công việc củamình quay về để ở bên cạnh nữ chính. Chưa nói đến chuyện nữ chính sẽ cảm động lấy thân báo đáp, nhưng ít ra cũng phải ôm ấp hôn hít một cái chứ! Sao trọng điểm mà cái người này nhà anh chú ý lại cứ khác người vậy?!An thiên vương chợt thấy rất bi thương.
“Cảm động thì ít, mà cảm giác đói bụng thì vô cùng mãnh liệt.” Lâm Nhượcnhăn mặt nhăn mũi ôm bụng, nơi đó đang kêu rột rột rất to, rất đángthương.
An Tiệp bó tay: “Mau dậy đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà ăn cơm trưa thôi, heo con Lâm.”
Lâm Nhược cười hi hi rồi giang rộng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-than-tai-sinh/77642/chuong-62-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.