Lâm Nhược và Tạ lão ra khỏi bệnh viện cũng không quay về nhà trọ của Lâm Nhược thật, mà là đánh xe quay về nhà chính của Tạ gia.
Bắt trộm tận tay, bắt gian tận mặt. Họ nhất định phải bắt được kẻ chủ mưuđằng sau vụ đột nhập hành hung 5 năm trước, đêm nay phải lập tức quay về trấn thủ Tạ gia.
“Nhược nhi, rốt cuộc lúc đó con phát hiện ra cái gì?”
“Lỗ kim tiêm ạ.” Lâm Nhược nói, “Con nhớ rõ lúc bác sỹ Lưu tiêm thuốc anthần là tiêm vào cánh tay, nhưng con lại nhìn thấy trên cổ có lỗ kimtiêm rất mới. Giờ càng nghĩ càng thấy kỳ quái, hắn và bác sĩ Lưu khôngthân cũng chẳng quen, hơn nữa, bác sĩ Lưu vẫn luôn là bác sĩ gia đìnhcủa ông, hẳn là phải ở bên cạnh ông cả ngày mới đúng, vì sao lại chủđộng đề nghị đi theo hắn đến bệnh viện trước? Lúc ấy chúng ta đều bịchân tướng làm mất tập trung nên không nghĩ tới điểm này.”
“Đúng là rất đáng nghi.” Tạ lão khẽ gật đầu, nói, “Nhưng lúc đó có nhiều bácsĩ, y tá ở đây như vậy, sao con dám chắc là lão Lưu làm? Lại nói, lãoLưu theo ông bao nhiêu năm nay, đâu thấy anh ta có liên hệ gì với lãoNhị và lão Tam, anh ta vẫn luôn là người rất thật thà.”
“Nên con mới nhờ viện trưởng điều tra hộ con điện thoại của bác sĩ và y tálúc đó. Đưa hắn nhập viện là quyết định bất ngờ, bọn họ muốn chấp hànhmệnh lệnh đương nhiên sẽ phải liên lạc điện thoại với người kia.”
“Ôi.” Tạ lão thở dài không nói nữa.
Cả cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-than-tai-sinh/77640/chuong-61-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.