Nghe tiếng cười này, mọi người đều cảm thấy khó hiểu, bản thân Lăng Tâm cũng sững người.
Nụ cười tươi trên mặt Lâm Nhược vẫn không hề thay đổi, bước tới hai bước đỡ Lăng Tâm lên, nói: “Sao Tâm nhi lại nói thế, từ nhỏ tôi đã có bệnh cuồng sạch sẽ, không quen với việc đột nhiên va chạm tay chân với người không thân thiết gì thôi. Hơn nữa, Tâm nhi xinh đẹp đáng yêu như vậy, tôi thích vô cùng ấy chứ. Không tin thì em thử hỏi An Tiệp mà xem, hôm qua tôi còn nói với anh ấy là muốn xin chữ ký của em đấy.”
Bị vu oan, không phải đều giải thích kêu oan, thậm chí to tiếng cãi cọ với cô ta sao? Lăng Tâm hoàn toàn không ngờ Lâm Nhược lại phản ứng như thế này, cô ta cứ ngây ra một lúc cũng không hồi phục được tinh thần, để mặc cho Lâm Nhược tùy ý cầm cánh tay mình, kéo mình đứng dậy.
“Tâm nhi ngã có đau không? Có muốn đi bệnh viện khám thử một chút không?! An Tiệp, hay là anh lái xe đưa Tâm nhi đi bệnh viện khám được không?” Lâm Nhược quay đầu hỏi An Tiệp.
An Tiệp cau mày nhưng cũng không phản bác. Vừa nhìn thấy phản ứng này của An Tiệp, Lăng Tâm làm sao dám nhân cơ hội này để đòi An Tiệp đưa đi bệnh viện nữa, đành cắn răng nói: “Chị Lâm Nhược, chỉ ngã một chút thôi, không sao ạ.”
“Thực sự không có chuyện gì chứ? Có thể quay tiếp được không?” Lâm Nhược tiếp tục sắm vai chị gái tri kỷ, vẻ mặt vô cùng chân thành, ngay cả ánh mắt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-than-tai-sinh/77591/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.