Nhiều ngày nay, An Tiệp vẫn không tỏ thái độ gì, dù thế nào, hôm nay cô ta cũng phải thăm dò được chút suy nghĩ của anh.
“An ca, em thích anh từ lâu rồi. Em thi vào khoa diễn viên của trường điện ảnh cũng là vì muốn đến gần anh thêm một chút.” Nước mắt Lăng Tâm đã chảy ra, “Anh biết không, khi anh nói chuyện với em lần đầu tiên, em vui sướng biết chừng nào. Khoảnh khắc đó, em cảm thấy mình như hạnh phúc đến chết mất. An ca, em thích anh, muốn vĩnh viễn được ở bên anh.”
Dù là người đàn ông nào, chỉ cần phụ nữ ra vẻ đáng thương, nũng nịu đứng trước mặt anh ta nói thích anh ta, thì mọi lỗi lầm căn bản đều có thể bỏ qua được.
Lâm Nhược vòng hai tay trước ngực, đứng dựa vào bàn trang điểm xem kịch hay. An thiên vương, anh có diễm phúc thật đấy!
An Tiệp liếc mắt nhìn Lâm Nhược, không biết làm sao với cô. Mặt anh không chút biến đổi, đẩy Lăng Tâm nhu nhược đáng thương ra.
Tim Lăng Tâm run lên: “An ca…”
“Nam nữ thụ thụ bất tương thân, Lăng Tâm tiểu thư nên giữ chút khoảng cách thì tốt hơn.”
“An ca, chuyện bức ảnh thực sự không phải do em làm mà.” Lăng Tâm khẽ cắn môi nhỏ giọng nói: “Có lẽ là ai đó muốn tiếp cận anh nên cố tình hãm hại em.” Lăng Tâm không nói rõ, nhưng dù là kẻ ngốc cũng hiểu cô ta đang ám chỉ ai.
“An ca, em nghe nói công ty có ý muốn sắp xếp một người bạn gái tin đồn cho anh, anh và chị Lâm Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-than-tai-sinh/77590/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.