Vân Tử Lạc lùi về bên cạnh bình phong, thanh âm lanh lảnh: “SởHàn Lâm, ngươi mới vô sỉ! Ngươi không chỉ vô sỉ mà còn hoàn toàn là mộttên ngốc! Ngươi tưởng ta thích ngươi? Ngươi tưởng tỷ tỷ ta thích ngươi?Tỷ muội Vân gia là những người không có đầu óc như vậy sao?”
“Ta không ngại nói cho ngươi biết, lúc ở Vân phủ, tỷ tỷ đã sớm có ngườitròng lòng. Vì sao tỷ ấy lại lấy ngươi, lẽ nào ngươi còn không nhận ranguyên nhân ư?”
“Rầm!”
Ngực phảicủa Sở Hàn Lâm bị ăn một cú đấm của Sở Tử Uyên, hắn loạng choạng lùi sau ba bước nhưng không kêu đau mà lớn giọng hỏi: “Những lời ngươi nói làthật hay giả?”
“Tử Uyên!” Vân Tử Lạc vội vàng nhắc nhở.
Sở Tử Uyên không phụ ủy thác, năm ngón tay đã nhanh chóng đập lên nămhuyệt đạo lớn trước ngực Sở Hàn Lâm, xoay lưng về phía Vân Tử Lạc, nởmột nụ cười khó xử.
Sở Hàn Lâm có muốn tránh cũng không còn kịp nữa, cứ thế bị phong ấn tại chỗ, không thể nhúc nhích.
“Vân Tử Lạc, ngươi giở trò!” Hắn tức giận quát lên.
Vân Tử Lạc từ từ thở phào, nhướng mày cười: “Đánh trận không ngại dối lừa!”
Nhưng trong lòng lại không biết nói sao.
Nàng chỉ tùy ý bịa chuyện một câu, không ngờ Sở Hàn Lâm lại tin thật.
Xem ra Vân Khinh Bình và Sở Hàn Lâm cũng không thương yêu nhau đến thế!
Nàng chợt kéo dài giọng: “Nhưng mà, tỷ tỷ đích thực cùng nam nhân đó…”
Gương mặt Sở Hàn Lâm đỏ tía nhưng lại buột miệng thốt ra: “Nam nhân nào?”
Gương mặt nhỏ của Vân Tử Lạc sa sầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/89381/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.