Đợi dùng xong bữa sáng thì Vân Hạo cũng vừa tỉnh, Vân Tử Lạc tự mình đưa điểm tâm cho đệ ấy ăn,chăm sóc cực kỳ chu đáo.
Làm Nhiếp chính vương đứng bên cạnh ghen tỵ muốn chết.
Cơ thể Vân Hạo vẫn còn yếu nên tán gẫu với Vân Tử Lạc được hơn nửa canh giờ thì đã không chịu được, liền muốn nghỉ ngơi.
Vân Tử Lạc cho Đào nhi ở lại, còn mình đi ra ngoài,
Lúc đến bậc thềm đá thì gặp Nhiếp chính vương, chàng nhẹ giọng hỏi: " Nó ngủ rồi hả?"
Vân Tử Lạc gật đầu ừm một tiếng.
"Hai tỷ đệ nàng...." Nhiếp chính vương cười nói tiếp: " Rõ ràng hai người không phải tỷ đệ ruột, nhưng sao lại thân thiết hơn cả tỷ đệ ruột, đó là vì sao?"
Vân Tử LẠc lè lưỡi với chàng.
Nhiếp chính vương đưa tay vuốt vuốt đầu nàng: " Xe ngựa đã chuẩn bị bên ngoài, nàng ra trước đi, ta lập tức tới ngay"
"Xe ngựa?" Vân Tử Lạc ngạc nhiên hỏi:" Đi đâu?"
"Đi ra ngoài một chuyến, đợi lát nữa ta nói cho nàng"
Nhiếp chính vương lấp lửng rồi xoay người vào điện.
Đợi đến lúc chàng lên xe ngựa, Vân Tử Lạc thấy chàng đã thay bộ trường bào màu xanh lam, nổi bật lên ngũ quan tuấn lãng cùng vóc dáng anh tuấn của chàng, cả người chàng dường như tản ra sự vui sướng.
Chàng lên xe ngồi ngay bên cạnh Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc cười khẽ, mỗi lần đi xe ngựa, cho dù chỗ có rộng chàng cũng không ngồi, cứ nhất định phải 'chen lấn' ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2021095/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.