Đợi ba người đi ra ngoài, Vân Tử Lạc liền dẫn họ ra khỏi Vân phủ.
Mặc dù nàng không yên tâm khi để Hải Yến ở Vân phủ nhưng dù sao nàng cũng đã phái thập đại sát thủ của Túy Vân lâu ở lại Vân phủ âm thầm bảo vệ Hải Yến.
Hiện tại người nàng không yên tâm nhất chính là Vân Hạo.
Ngồi trong xe ngựa, Vân Tử Lạc cảm thấy hơi mệt mỏi, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại bị ngâm trong nước lạnh lâu như vậy, có thể không mệt mỏi sao?
Nàng nhắm chặt mắt nghỉ ngơi, đột nhiên một cơn gió đập vào mặt nàng,
Mành xe bị vén lên, một thân ảnh hình như đang đi đến bên cạnh nàng.
"Là ta"
Sợ kinh động đến nàng, ngay khi mành xe vừa bị vén lên, người đàn ông đã lên tiếng giải thích.
Vân Tử lạc nghiêng đầu liếc nhìn Đào nhi
Ngườ đàn ông hơi nghiêng mình, ngồi xuống bên phải Vân tử Lạc, đưa tay ôm chặt lấy eo nàng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Đào nhi.
Giống như sự có mặt của muội ấy cũng không ảnh hưởng đến hành động của chàng.
Trong bóng tối, gương mặt Đào nhi đã đỏ ửng, muội ấy vội vàng vén mành xe chui ra, ngồi bên cạnh Ngô Đại.
Còn dè dặt kéo mành xe xuống giúp.
Bầu không khí trong xe ngựa lập tức nóng lên.
"Lạnh không?"
Giọng Nhiếp chính vương mềm như nước, nhìn thấy Vân Tử Lạc liền làm cho chàng cảm thấy thoải mái.
"không lanh? Chàng thi sao? Sao lại ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2021093/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.