Bây giờ phụ thân ở bên cạnh, nhưng tâm tình của nàng so với lúc trước đã thay đổi rất nhiều, cái cảm giác khác lạ đó vẫn không ngừng bủa vây lấy nàng.
Vân Kiến Thụ vẫn luôn nhìn Vân Tử Lạc, ánh mắt tràn đầy yêu thương, ông ấy cứ thao thao bất tuyệt: " Mẫu thân con dạo này rất cần bồi bổ, vừa hay cũng có thể bổi bổ cho con luôn, nhìn con xem, mới được một thời gian sao lại gầy như vậy, ở bên ngoài có chịu khổ không?"
Vân Tử Lạc cười hì hì một tiếng, vừa muốn trả lời, thì một giọng nói chấn kinh vang lên
"Tiểu thư!"
Nàng chưa kịp lên tiếng trả lời, thì một thân ảnh đã bay tới, sít sao ôm chặt lấy eo nàng, Đài nhị nước mắt dàn dụa ôm chặt nàng, thấm ướt cả vạt áo nàng
"Tiểu thư, cô làm em sợ muốn chết!"
Vân Tử Lạc không phải kinh ngạc vì chuyện này,nàng đỡ Đào nhi dậy, kinh ngạc hỏi: " Đào nhi, em biết khinh công?"
Đào nhi nghe lời này, ngực lập tức ưỡn lên, đắc ý gật đầu: " Đúng vậy, tiểu thư! Tiểu thư thấy em thế nào? Là Triển Hưng dạy cho em!"
Thấy mặt mũi Đào nhi tràn đầy hạnh phúc, vui vẻ. Ánh mắt Vân Tử Lạc ngây ra, trái tim như bị mũi dao nhọn hung hăng đâm vào, đau đớn vô cùng.
Nụ cười hạnh phúc thỏa mãn như vậy, dường như, đã cách nàng quá xa...
Đào nhi bên cạnh vẫn tiếp tục huyên thuyên: " Nửa năm trước, Triển Hưng từ Đông Lâm trở về, huynh ấy liền dạy muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2021009/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.