Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc phía dưới tấm mạng che, mọi giận dữ đều tan thành mây khói.
Biểu cảm của Vân Kiến Thụ đi từ phẫn nộtới sững sờ, lại từ sững sờ chuyển sang đau khổ, từ đau khổ trở về nhung nhớ, tớ nhớ nhung dừng tại hối hận.
Bàn tay cầm tấm mạng khẽ run.
“Lạc Nhi, con biết vết bớt trên mặt còn là độc từ khi nào? Ngay cả cha mà con cũng giấu?”
Giọng ông tựa hồ bỗng già đi chục tuổi. Vân Kiến Thụ bất ngờ lùi về sau, ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt đờ đẫn.
“Một tháng trước, lúc đó cha không có nhà, con muốn tặng cho cha một bất ngờ.”
Vân Tử Lạc giải thích.
Vân Kiến Thụ nhìn nàng chằm chằm, giống như nhìn nàng lại giống như thông qua nàng để ngắm một người khác.
Nàng có chút nghi hoặc.
Hôm nay ban ngày ở phủ Nhiếp Chínhvương, khi thoạt nhìn thấy nàng, mọi biểu cảm và hành động của ông đềurất lạ, dường như có chút kích động.
Vân Tử Lạc không hiểu.
“Là Nhiếp Chính vương chữa cho con ư?” Vân Kiến Thụ nghiến răng hỏi.
“Vâng.” Vân Tử Lạc thầm cảm thấy không ổn.
Chuyện của mình và Nhiếp Chính vương cũng không thể giấu được phụ thân!
“Lạc Nhi!” Vân Kiến Thụ lắc đầu, nhìn nàng chăm chú, trên mặt toát lên vẻ hiền từ chưa từng có, nhưng phần nhiều là khó xử.
“Hãy hứa với cha, đừng để người khác nhìn thấy gương mặt con, được không?”
Giọng ông đã gần giống như cầu xin.
Vân Tử Lạc đờ người, nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020905/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.