Hơi thở nam tính của Nhiếp Chính vương như một cơn gió lốc quét sạch mọi suy nghĩ của Vân Tử Lạc. Trong đầu nàng chỉ lấp đầy bóng hình và từng nhịp thở của chàng.
Vân Tử Lạc ôm chặt lấy cổ chàng, đôi chân quắp vào hông chàng để không rớt xuống.
Hai người đang hôn kịch liệt, cơ thể không chút khoảng cách, đầu lưỡi khát khao trên từng bờ môi, thể hiện tình cảm của đôi bên.
Họ quên cả việc mình đang lao xuống với tốc độ chóng mặt, cho tới khi xu thế lao dần dần chậm đi, vầng trán hai người rướm mồ hôi.
“Ý…” Vân Tử Lạc mệt mỏi dựa vào lòng chàng, khẽ kêu lên một tiếng.
Nhiếp Chính vương ném sợi dây thừng trong tay xuống, chính nó dẫn họ nhảy tới đây.
“Lạc Nhi, có vui không?” Chàng thở dốc, hỏi, đôi chân chạm đất, cả hai người bỗng đều mềm oặt người, ngã xuống đất.
Vân Tử Lạc cũng không dậy nữa, để mặc cho mái tóc dài bị mồ hôi thấm ướt, rối bời như chiếc quạt xòe. Nàng hớp từng ngụm khí dưới hầm, hai gò má đỏ bừng, đôi mắt tròn hơi nheo lại, sắc sảo lanh lợi là thế mà trên người lại mặc bộ y phục của nam giới.
Chiếc áo bạch ngọc chạm đất, vì hơi quá khổ nên ở giữa eo, Vân Tử Lạc phải buộc lại một nút, lúc này càng lộ rõ vòng eo thon gọn, cổ áo rộng rãi rủ xuống vai, để lộ làn da trắng trên cổ.
Dáng vẻ này, muốn kiều diễm bao nhiêu có bấy nhiêu, chẳng biết sẽ khiến bao nhiêu con người muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020899/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.