Vân Tử Lạc và Đào Nhi đứng ngoài quầy chờ đợi. Một lúc sau,cuối cùng trưởng quầy cũng đi ra, theo sau còn có một người có vẻ nhưthợ nghề.
Ông ta nhìn Vân Tử Lạc bằng ánh mắt có chút kỳ lạ, nhưng cũng bình thường lại rất nhanh, nheo mắt cười nói: “Ngườithợ của tôi không hiểu cho lắm, phiền cô nương nói lại với ông ấy.”
Vân Tử Lạc gật đầu rồi chỉ tay vào tờ giấy vẽ chi tiết, giải thích một lượt cho người thợ.
Sau khi đã hiểu, người thợ gật đầu, đi vào.
Trưởng quầy nhìn chăm chú vầng trán lộ ra bên ngoài chiếc mạng che mặt của Vân Tử Lạc rồi lát sau lên tiếng: “Cô nương à, sắc mặt của cô trông khônggiống người thường lắm. Thời niên thiếu tôi từng gặp một bệnh nhân bịtrúng độc giống như cô nương vậy. Xin mạo muội được hỏi, má phải của côcó phải có một vết bớt đen không?”
Vân Tử Lạc nhìn ông ta cười mà như không cười rồi gật đầu.
Trưởng quầy mừng rỡ, vỗ tay một cái: “Vậy là đúng rồi, cô gái đó cũng trúng loại độc này!”
“Độc? Ông nói trên má tiểu thư nhà tôi không phải là bớt mà là trúng độc ư?” Đào Nhi không kiềm chế được, kinh ngạc kêu lên.
Trưởng quầy gật đầu: “Loại độc này khá hiếm gặp. Khi ấy cô nương kia được trụtrì của Trấn Quốc tự ngoài ngoại ô là Viên Không đại sư chữa khỏi, không phiền cô nương tới thử xem.”
Đào Nhi mừng rỡ nói với Vân Tử Lạc: “Tiểu thư, em từng nghe nha hoàn trong phủ nói, trụ trì của Trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020756/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.