Vân Tử Lạc đặt tay phải lên cổ mình, trầm ngâm giây lát rồi hỏi: “Em còn nhớ miếng ngọc ấm của ta không?”
Từ sau khi trở về, Vân Tử Lạc cởi miếng vải bọc trên tay ra, Đào Nhi nhìnthấy từng hàng bọc nước, lại bất chợt kêu lên: “Tiểu thư, tay của cô!”
Vân Tử Lạc câm nín, đành mất công an ủi, giải thích mấy câu rồi nhắc lại vấn đề ban nãy.
“Miếng ngọc ấm của tiểu thư bị đại tiểu thư mượn mất rồi. Bao nhiêu năm nay,đại tiểu thư vẫn chưa trả lại.” Thanh âm Đào Nhi rất thấp: “Nghe nói đólà miếng ngọc khi phu nhân qua đời để lại cho tiểu thư.”
“Ừm, ta cũng nhớ Vân Tử… nhớ là ta có tới đòi Vân Khinh Bình mấy lần, tỷ ta lần lữa mãi vẫn không trả.”
Vân Tử Lạc xác nhận chuyện này, khóe môi khẽ cười khẩy. Ngọc ấm cũng khôngphải cho mượn không công, ba ngày nữa chỗ lãi này phải đòi lại!
***
Sáng sớm hôm sau, Vân Tử Lạc tỉnh dậy. Khi Đào Nhi bê quà sáng tới bèn đưacho cô một miếng ngọc bội trong sáng, ấp a ấp úng: “Tiểu thư, tối quasau khi hầu hạ cô đi ngủ, em nhặt được miếng ngọc này dưới gốc cây. Đâycó phải của người tối qua để rơi lại không?”
Tối quachỉ nghe Vân Tử Lạc hét gọi kẻ nào, Đào Nhi cũng không rõ trong vườn cókẻ đột nhập thật hay không, nhưng sau khi nhặt được miếng ngọc bội nàythì cũng bắt đầu ngờ vực.
Lo lắng nhất không phải có đồ rơi trong vườn mà nếu kẻ kia là nam nhân, lại nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020754/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.