Vân Tử Lạc ngồi bệt xuống. Vạt váy dài màu lục nhạt thướt thachạm đất, ánh trăng trên cao càng lúc càng thuần khiết, tôn lên mái tócđen nhánh, cả người nàng cũng cực kỳ tươi mới.
Nàng đặt đàn Lưu Âm trên hai đầu gối, tay gối lướt qua thân đàn. Lớp sơn nhẵn bóng như lụa, bên dưới tay phải có một chỗ gồ lên.
Vân Tử Lạc hơi nhướng mày nhìn, nhẹ nhàng vuốt lên mấy chữ đó, hóa ra là ba chữ ‘Hách Liên Ý’ được viết bằng phồn thể.
Nàng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nhanh về phía Nhiếp Chính vương. Lẽ nào Hách Liên Ý là tên của Nhiếp Chính vương?
Không nghĩ thêm nhiều, mười đầu ngón tay thon gọn đã lướt lên dây đàn, tiếngđàn tao nhã, linh họat như tiếng suối róc rách chảy qua.
Âm sắc lộng lẫy, trơn tru, quả là một cây đàn tốt! Tinh thần Vân Tử Lạctrở nên phấn chấn, khúc Quảng Lăng tản ung dung lay động trong tay.
Nàng chọn một khúc nhạc giống với Diêu Linh Linh. Một là vì cùng một khúcnhạc sẽ dễ dàng phân biệt cao thấp. Hai là phần nửa sau của Quảng Lăngtản đã thất truyền. Diêu Linh Linh chỉ đàn một nửa hiện còn sót lại.Nhưng trong đầu nàng lại có nhạc phổ hoàn chỉnh.
VânTử Lạc yên lặng ngồi, nhắm mắt lại, cả người đã trao gửi hết cho tiếngnhạc. Âm thanh khi cao khi thấp, lúc chậm lúc nhanh, chuyển tiếp hết sức tự nhiên lại khóa chặt lòng người.
Tiếng nhạc trầmthấp từ từ, chậm rãi. Khi tất cả mọi người những tưởng bản nhạc này đãtới hồi kết thì Vân Tử Lạc lật tay. Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020743/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.