Tiếng vỗ tay dần dần ngưng lại, Diêu Linh Linh đỏ mặt, vô cùng đắc ý, dặn nha hoàn cất đàn đi.
Vân Tử Lạc lên tiếng: “Ta không có đàn.”
Một vẻ chế giễu lướt qua đôi mắt Diêu Linh Linh: “Không có đàn mà cũng dámthách đấu. Thôi được, ta cho ngươi mượn đàn. Đây là cây đàn gỗ thôngthượng hạng. Ngươi cẩn thận một chút, làm hỏng ngươi đền không nổi đâu!”
Đang định đưa đàn qua thì có một bóng đen lướt tới bên cạnh hai người.
Quỷ Ảnh giơ hai tay, nâng một cây đàn màu tím đậm tới trước mặt Vân Tử Lạc, nói: “Vân tiểu thư hãy dùng cây đàn này.”
Vân Tử Lạc sửng sốt nhìn qua, vừa nhìn đã nhận ra đây là một cây đàn tuyệt thế.
Diêu Linh Linh biết nhiều về đàn cổ, kinh ngạc nói: “Đây là gỗ tử đàn hảohạng, không có một chút màu pha tạp nào! Cây đàn này từ đâu ra, gỗ tửđàn này mấy trăm năm rồi?”
Nàng ấy thật chỉ muốn ôm lấy vuốt ve thân đàn.
Nhưng Quỷ Ảnh linh hoạt né người, nhanh tới nỗi Diêu Linh Linh còn không bắtđược vạt áo hắn. Khi ngẩng lên, ánh mắt hắn đã lạnh giá, nói không chútkhách khí: “Đừng làm bẩn đàn!”
Đừng làm bẩn đàn! Một lời nói vừa thẳng thắn vừa tổn thương như vậy, nói với một thiênkim tiểu thư tự phụ, tự tin như Diêu Linh Linh, sao nàng ấy lại khôngnổi trận lôi đình?
Sắc mặt Diêu Linh Linh tái đinhanh chóng, nhợt nhạt không còn chút máu. Nhưng nàng ấy nhận ra Quỷ Ảnh là người của Nhiếp Chính vương nên cũng không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2020741/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.