Tờ mờ sáng Lưu Ngọc Lễ đã gọi cô dậy, cả hai người ăn vài món đạm bạc do thím Trần chuẩn bị rồi lên xe rời khỏi nhà. Khá lâu rồi cô và anh không cùng nhau ra ngoài như thế này, nhớ lúc trước toàn là cô lái xe chở anh bây giờ thì đổi ngược lại rồi. Lưu Ngọc Lễ lái xe bên cạnh lâu lâu lại quan sát cô
" Có thoải mái không? Cũng một thời gian rồi chúng ta không ra ngoài đi dạo "
[ Còn chẳng phải do anh nhốt tôi lại sao ]
Lưu Ngọc Lễ lái xe đưa cô đảo một vòng trung tâm thương mại, tâm trạng của anh vô cùng tốt còn có thời gian đưa cô đi xem mấy thứ mới lạ.
" Có thích không? "
Anh cầm mấy con thú bông đưa tới trước mặt Thiên Ý, cô không bày tỏ quá nhiều sự chán ghét của bản thân chỉ ngoảnh mặt bước đi, anh cũng hiểu tính tình của cô, Thiên Ý vẫn chưa chấp nhận được sự thật nên vẫn không quá thoải mái với anh, không sao vẫn còn tốt hơn là ra sức chống đối.
Dương Thiên Ý không tin hôm nay Lưu Ngọc Lễ chỉ đơn thuần muốn đưa cô đi dạo vòng quanh và sự thật đúng là như vậy. Anh dừng chân lại trước một hiệu váy áo nổi tiếng cô liền cảm thấy có điềm rủi.
Từ bên trong cửa hiệu một người phụ nữ đứng tuổi với mái tóc tém vô cùng thời trang cùng với mấy nhân viên của bà hào hứng bước ra tiếp đón hai người
" Ối ông chủ Lưu cuối cùng cũng gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhau-mot-doi/3361367/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.