Còn vài hôm nữa là đến tết, theo lịch Thiên Ý đã được tạm ngưng công việc huấn luyện cho lớp vệ sĩ mới, do sự hối thúc của Gia Hạo và Khắc Huy cô sau khi xử lý xong mọi việc ở Bất Kiến liền lái xe đến Vân Phong. Trên đường đi cô đã suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên không biết nên đối mặt với Lưu Ngọc Lễ thế nào, không phải mọi chuyện đều rất bình thường sao ? Lưu Ngọc Lễ ở bên cạnh ai liên quan gì tới cô chứ ? Nhưng mà...Thiên Ý thật sự không biết khi chứng kiến cảnh anh ân ái bên người con gái khác thì cảm xúc của bản thân có còn bình tĩnh như trước kia được không.
Gia Hạo điện thoại cho Thiên Ý bảo cô đến Ruppie bọn họ đang mở tiệc đợi cô, Thiên Ý lái xe mười mấy tiếng vô cùng mệt mỏi, xương sống đau đến ê ẩm cuối cùng cũng đến nơi. Chỉ là rất kỳ lạ, hôm nay không thấy Ruppie mở cửa, cũng không thấy khách hàng ra vào, cô cột lại mái tóc rồi bước vào trong.
Tiếng nhạc trong quán vẫn rất lớn, đèn vẫn chớp nháy liên tục nhưng không một bóng người quả thật rất kỳ quái, chầm chậm bước đến chiếc bàn dài đặt ở giữa quán, cô nhìn sơ qua một loạt rượu đủ thứ loại mà tròn xoe mắt
" Đội trưởng "
Khắc Huy từ dưới gầm bàn thò tay ra nắm lấy cổ chân cô làm Thiên Ý giật cả mình cho cậu ta một đá vào mặt, Gia Hạo từ quầy bar bước ra cười sặc sụa
" Đã nói mày đừng trốn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhau-mot-doi/2508981/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.