- Mẹ...mẹ, con ăn ít lắm... một ngày một bữa con cũng chịu được... mẹ đừng bỏ con lại đây mà.
Bây giờ đã là sáu giờ sáng, người đàn ông nằm trên chiếc giường rộng lớn, hai tay nắm chặt lấy gra giường, miệng không ngừng nói mớ gọi mẹ, trên trán còn đổ cả mồ hôi lạnh toát.
- Ággg...
Anh ta bất ngờ bật người ngồi dậy. Đôi mắt đỏ ngầu vô định nhìn về phía trước, hơi thở trở nên gấp gáp vô cùng.
- Cậu Anray lại mơ thấy mẹ nữa rồi sao?
Từ bên ngoài một người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng động lớn bên trong liền hớt ha hớt hải chạy vào xem xét tình hình. Nhận thấy không có gì đáng lo ông ta rót ra một ly nước nước rồi đưa đến cho Anray.
- Vâng.
Anray nhận lấy ly nước rồi ngồi thất thần suy nghĩ về giấc ác mộng cứ đeo bám anh suốt mấy năm trời không dứt.
Đâu ai biết được quá khứ trước kia của Anray đã tồi tệ đến nhường nào. Thật ra anh còn có một cái tên khác là Dương Khải Uy. Anh đã sử dụng cái tên này suốt hai mươi năm trời thì cái cái danh Anray mới xuất hiện.
Vào cái năm Khải Uy chỉ vừa mới tròn mười ba tuổi thì anh bị ba mẹ dụ ra ngoài dạo chơi rồi họ nhẫn tâm đem vứt lại anh trước cổng nhi viện chỉ vì muốn bớt đi một miệng ăn trong gia đình, không có cha mẹ nào nỡ bỏ rơi đứa con mà mình đứt ruột sinh ra nhưng vì hoàn cảnh ép buộc nên họ mới phải làm như vậy.
Gia đình của Khải Uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-mat-mot-tieu-diem-tam/863983/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.