- Này cậu đừng dọn ra khách sạn mà. Cứ ở lại nhà tớ đi.
Thắm thoát cũng đã hai tháng trôi qua. Còn vài ngày nữa là sang năm mới rồi. Yên Nhi đã tạm trú ở Nhu Gia khá lâu cũng đến lúc nên dọn đi. Ở mãi mà Nhu phu nhân không chịu lấy phí hay để cô làm việc nhà. Chỉ là sự hiếu khách của Nhu phu nhân nhưng đã vô tình khiến Yên Nhi cảm thấy rất khó xử. Cứ như cô đang ăn bám ở Nhu Gia ấy.
- Tớ dọn ra khách sạn gần trường thôi mà. Cậu đi học cũng phải đi ngang qua nơi tớ ở thôi. Vì thế cậu có thể ghé tăm mình bất cứ lúc nào. Vả lại sắp đến là khoá học quân sự, ở gần trường sẽ tiện hơn.
Nhu Linh không ngừng ra sức níu giữ Yên Nhi ở lại Nhu Gia. Nhưng hình như chẳng thể lay chuyển được quyết định của Yên Nhi. Thôi thì chỉ còn cách để Yên Nhi đi trước, sau đó cô sẽ xin phép mẹ ra ngoài đó ở luôn vậy.
- Vậy cậu đi cẩn thận nhé!! Cậu sẽ gặp lại tớ sớm thôi...hihi.
[...]
Sau mười lăm phút ngồi taxi thì cuối cùng cũng đến khách sạn. Tìm mãi mới thấy một nơi không thuộc sở hữu của Thiên Hạo. Giá phòng lại khá rẻ, dành cho học sinh, sinh viên nên cô quyết định đặt một phòng bình thường ở đây.
- Ô... mời vào, mời vào. Là cô Yên Nhi phải không? Bây giờ tôi dẫn cô đi nhận phòng nhé!!
Vừa mới đứng trước cửa khách sạn thì đột nhiên ông chủ của nơi này đi ra đón tiếp nồng nhiệt. Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-mat-mot-tieu-diem-tam/863957/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.