Từng làn mây mờ cùng những cơn gió nhẹ nhàng lùa đến. Thiên Kiệt cùng tất cả mọi người cùng bước xuống con đường mây trắng, nhìn có vẻ hơi đáng ngờ một chút nhưng đám mây này lại có thể bước đi thoải mái.
Vệ đường làn mây trắng là những cây lớn nhiều màu sắc sặc sỡ và nhiều hòn đá lớn nhỏ cùng rêu lá quấn quanh nhưng tất thảy mọi thứ ở đây lại mang vẻ lạ thường nếu nói Ma vực đầy vẻ âm u huyền ảo thì Tiên cảnh nơi đây lại mang đến cảm giác thư thái vi diệu...
“Nơi này của Lão già cũng được a! Hồ muội. Lấy sạch đồ ở đây chúng ta liền chiếm nơi này làm chỗ nghỉ mát a khặc khặc.”
Thiên Kiệt hắn ôm đầu bước đi khoan dung lòng đầy sảng khoái nói cười.
“Đúng vậy! Ca ca lát nữa đi ra chúng ta liền bê cánh cửa cất đi…”
Hồ muội chạy quanh nhìn ngó khắp nơi xong cũng cười nói vui vẻ. Các cô gái trong thôn cũng cười khúc khích theo.
Đột nhiên Lang huynh đang dẫn đầu liền dừng lại gầm gừ về phía trước dần dần một đám mây nổi lên tích tụ thành hình một người thân thể mờ mờ hiện ra như bóng ma khiến Hồ muội sợ hãi dựng cả đôi tai va đuôi hồ ly ra. Cô bé nhanh chóng trốn sau lưng Thiên Kiệt run lẩy bẩy chỉ thò tay ra chỉ.
“Ca c…a Ma!..Ma kìa.”
“Á!..”
Nghe thấy hồ muội hét toáng lên các cô gái cũng sợ hãi gào thét trốn lập sau lưng hắn.
Thiên Kiệt lúc này chỉ biết cười khổ.
“Ngươi mới là ma. Cái con Tiểu hồ ly lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-long-truyen-thua/1689197/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.