Chương trước
Chương sau
Từng làn mây mờ cùng những cơn gió nhẹ nhàng lùa đến. Thiên Kiệt cùng tất cả mọi người cùng bước xuống con đường mây trắng, nhìn có vẻ hơi đáng ngờ một chút nhưng đám mây này lại có thể bước đi thoải mái.
Vệ đường làn mây trắng là những cây lớn nhiều màu sắc sặc sỡ và nhiều hòn đá lớn nhỏ cùng rêu lá quấn quanh nhưng tất thảy mọi thứ ở đây lại mang vẻ lạ thường nếu nói Ma vực đầy vẻ âm u huyền ảo thì Tiên cảnh nơi đây lại mang đến cảm giác thư thái vi diệu...
“Nơi này của Lão già cũng được a! Hồ muội. Lấy sạch đồ ở đây chúng ta liền chiếm nơi này làm chỗ nghỉ mát a khặc khặc.”
Thiên Kiệt hắn ôm đầu bước đi khoan dung lòng đầy sảng khoái nói cười.
“Đúng vậy! Ca ca lát nữa đi ra chúng ta liền bê cánh cửa cất đi…”
Hồ muội chạy quanh nhìn ngó khắp nơi xong cũng cười nói vui vẻ. Các cô gái trong thôn cũng cười khúc khích theo.
Đột nhiên Lang huynh đang dẫn đầu liền dừng lại gầm gừ về phía trước dần dần một đám mây nổi lên tích tụ thành hình một người thân thể mờ mờ hiện ra như bóng ma khiến Hồ muội sợ hãi dựng cả đôi tai va đuôi hồ ly ra. Cô bé nhanh chóng trốn sau lưng Thiên Kiệt run lẩy bẩy chỉ thò tay ra chỉ.
“Ca c…a Ma!..Ma kìa.”
“Á!..”
Nghe thấy hồ muội hét toáng lên các cô gái cũng sợ hãi gào thét trốn lập sau lưng hắn.
Thiên Kiệt lúc này chỉ biết cười khổ.
“Ngươi mới là ma. Cái con Tiểu hồ ly lại dám nói Bổn Tiên là ma quỷ.”
Lão già mờ mờ nhân ảnh lại chỉ tay nhăn mặt quát mắng.
“e hèm!... Ta đến để thông báo cho các ngươi. Cửa ải thứ nhất! Bắt đầu!”
[Soẹt]
“aaaaaaaa….”
Đám mây đột nhiên tan biến mất một cách lạ kỳ. Thiên Kiệt cùng mọi người đều bị rơi tự do trên bầu trời tiếng kêu gào sợ hãi lại vang khắp thiên khung.
Diễm ở ngay cạnh nhắm chặt mắt sợ hãi gào thét ôm chặt lấy đầu hắn dí vào hai bầu ngực căng tròn khiến hắn sợ hãi nhưng cũng chỉ kêu được.
“Ư..uu..”
Ngay các vị trí khác hai bên tay Đào và Mai. Chân lưng đều có khắp nơi bưởi của các nàng ốp vào khiến hắn cũng bị lú lẫn đầu óc ngửa đầu lên trời cao thở hổn hển.
“aaaaa! Thế này. Sướng chết đi được a! ư..uu..ụ…”
Tiếng la của hắn lại vang ra đầy sảng khoái cứ thế xa dần vọng lại khiến cho hồn lão Tiên nghe cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.
“Trời ạ! Cái thằng nhóc bại hoại này…”
Một lát sau đã rơi qua không biết bao nhiêu tầng mây các nàng cũng không ít người sợ hãi quá ngất đi liên bị loại ra ngoài, hiện tại chỉ còn lại Diễm,Mai,Thanh,Hồ muội vẫn đang nhắm chặt mắt bấu chặt vào hắn.
“Diểm thì không còn gì để nói, Hồ muội thì không tính tiền. Thanh thoáng nhìn có nét đẹp sắc bén còn Mai thì lại có mái tóc đỏ cài bông hoa nhỏ ngực thì khá to… À không! Mẹ kiếp, ta lại nghĩ gì thế này chứ…”
Hắn nghĩ lung tung một hồi rồi tự chửi cái bản thân chỉ lo hưởng thụ, tỉnh táo lại liền lắc đầu thoát khỏi hai quả núi của Diễm ôm eo giữ chặt các nàng , sau đó mới nhìn xung quanh.
“Ơ kìa! Lang huynh!... Huynh không cảm thấy gì à?”
Khác với bọn họ Vân Lang nãy giờ chỉ ngồi chống chân thè lưỡi vẫy đuôi xem láo nhiệt, thấy thằng đệ hỏi Vân Lang cũng chỉ gấu gấu lên hai tiếng khiến hắn như bừng tỉnh nhìn xuống thở phào, những đám mây dần dần trở lại bình thường không còn cảm giác bị rơi nữa.
“Thì ra tất cả chỉ là hư cảnh… Tổ sư! Hại ta sợ hãi chút nữa dựng cả thằng nhỏ lên hét cùng.”
Hắn suy nghĩ xong lại lắc đầu thở dài rồi trấn an các nàng.
Lúc này hư cảnh đã bị phá mọi người dần mở mắt. Diễn liền thấy mặt sát Thiên Kiệt cùng Thanh, Mai ở bên má của hắn sáu mắt liếc nhìn nhau giật nảy nhảy ra mặt mũi tai đều đỏ phừng lên. Chỉ còn Hồ muội là ở phía sau vẫn ôm chặt lấy bụng hắn.
“Này! Muội không phải là có cánh sao?”
“Ừ nhỉ! Muội quên mất! Cánh đây!!!.”

Hồ muội nhanh chóng nhảy ra kết pháp ấn ngân quanh sáng rực lục sắc phóng ra hóa cánh.
“Ca ca! Tỷ tỷ! Muội cứu các người…Ơ…! ”
Hồ muội vừa tràn đầy hảo ý định lao đến thì nhìn lại thấy Thiên Kiệt thở dài gục cả người xuống không nói lên lời, các cô gái đứng phía sau lại cười khúc khích như được xem xiếc miễn phí”
[Gấu!]
Vân Lang thấy thế cũng chỉ kêu lên một tiếng lại ve vẩy cái đuôi khen ngợi cho muội muội đỡ quê.
“hức…hứ..c…! Ca ca thật quá đáng ahưhuhu…! ”

Ngay lúc đó bóng lão già lại hiện lên.
“Chúc mừng các ngươi đã qua ải thứ nhất, đây là quà vượt ải. ”
Lão nói xong mây cuộn lên thành bệ đỡ đưa lên ba thứ đồ.
[Tiên Ấn Giới Chỉ x50]-Bộ nhẫn lưu trữ vật và ấn kí liên kết linh hồn, có thể cảnh báo nguy hiểm của nhũng ngươi được liên kết. một hộp.
“Cái này! Cứ cất đi đã.”
[Tiên Giới Ngoại Trang x10]-Bộ quần áo ngoại trang bình thượng của tiên giới được làm từ tơ của cây sen chất liệu cực tốt phòng ngự tuyệt vời, một hòm.
“Linh tinh! Cái này cho các nàng.”
[Hạt Sen Lên Men x100]-Thì là hạt sen lên men thôi, một hộp.
“CLGT này, tầng một đúng toàn rác!.”
Qua vài phút đi bộ đã đến một nơi thềm đá vết nứt trên bề mặt cũng có không ít, phía ngay giữa là một cái Hồ nước nhỏ hình vuông bốn góc đều có trụ đá thẳng đứng, nước trên mặt hồ nhìn vừa giống bầu trời lại vừa giống đại dương tạo cảm giác rất lạ thường.
Đám người Thiên Kiệt liền bước vào nơi quanh hồ, lối vào cũng ngay lập tức biến mất giờ đây không gian chỉ còn lại nền đá cùng cái hồ chừng chục trượng sâu không thấy đáy kia.
“ế!!... Đường ra biến mất rồi!”
Thiên Kiệt lúc này quay lại phía sau nhìn con đường bằng mây tạo thành đang dần mờ đi mặt mũi cũng phải biến sắc
“Cửa ải thứ hai! Cửa ải này rất đơn giản chỉ cần tìm ra lối thoát khỏi nơi đây là qua ải.”
Ngay sau đó giọng nói già lua lại chầm chậm phát ra trong không gian khiến bốn cột đá phát ra tia sáng trắng rực rỡ.
“Vậy, chia nhau ra hành động.”
Đám người Thiên Kiệt lúc này chia ra tìm kiếm xung quanh khắp nơi.
[gấu gấu]
Tiếng sủa vang ra bên tấm đá trắng, Vân Lang như phát hiện được gì đó liền đào bới không ngừng, một tia sáng lóe lên khiến ai nhìn vào cũng có chút lóa mắt.
“Lẽ nào!...”
[Bùm!]
“Ẳng!”
Viên đá trắng đột nhiên nổ tung khiến Vân Lang bay ra ngã thẳng cẳng mắt trợn trắng. Song cũng bị đám mây cuốn đi mất.
Hồ muội đứng cạnh nhìn Lang huynh cắn phải bả cũng sợ rén cả người.
Diễm,Thanh,Mai thì lúc này mới mở mắt ra, các nàng cũng chỉ nghe thấy tiếng nổ chứ không biết sự tình lại nhu thế nào.
Thiên Kiệt cũng phải trợn mắt há mồm, Lang huynh chính là người đã gánh cả đội ở ải một thì qua ải hai lại cắn ngay phải bả. Chuyện này càng khiến hắn bất an lại nuốt hơi lạnh xuống.

“Lão Tiên này cũng thật bỉ ổi a~”
Một lát sau đó, Mai chạm xuống mặt hồ làn nước khẽ rung động thành từng sóng nhỏ nàng liền đưa tay xuống cảm nhận như ở dưới đó lại không có nước mà nàng lại cảm thấy các bậc thang đá cứng.
“Mọi người! Đường ra ở đây này!”
Nàng vui sướng cười gọi. Thiên Kiệt nhanh chóng chạy đến rồi sờ sờ xuống rồi tóm lấy thứ gì đó mềm mềm.
“Sao lại có con cua ở đây?”
“Đại hiệp…Là bàn tay của tiểu nữ...”
Mai mặt mũi ửng hồng quay đi liền ấp úng đáp.
[Bụp!]
“à hahata nhầm ! Nàng cũng thật là giỏi a. Ta cũng không ngờ là ở dưới này đấy!”
Thiên Kiệt rút tay ra lại gãi đầu cười khổ. Hắn nhanh chóng thò đầu xuống kiểm tra.
“Đúng là có đường xuống! Chúng ta đi thôi.”
Qua hơn chục bậc thang đá bước xuống liền là ba thứ đồ tiếp tục đập vào mắt khiến hắn cùng Hồ muội lại cười ha hả lao đến mở tung hết ra cũng chẳng quan tâm đến giọng nói của lão tiên nữa.
Hồ muội nhanh chóng lấy một cái gương đẹp đẽ lên soi ngắm khuôn mặt tươi cười vui sướng.
Ngay lúc đó giọng nói giới thiệu phần thượng của Tiên lão lại vang ra.
[Kính Chiếu Yêu x1]-Dùng để áp chế yêu ma, khiến chúng hiện nguyên hình… vật phẩm Tiên cấp.
[Chíu]
Một tia sáng bắn ra từ chiếc kính phóng thẳng vào mắt Hồ muội khiến cô bé hét toáng chạy loạn lên.
“Ối! Ca ca mắt muội. á!... Lão tiên ma đê hèn….”
Cô bé lúc này đã biến về hình dáng Hồ ly nhỏ đáng yêu nhanh chóng vứt cái kính đi chạy đến ôm chân của Thiên Kiệt nhìn cái kính không ngừng mắng chửi.
Các nàng thấy thế lại cười khúc khích bế cô bé lên vuốt ve cái đầu.
[Phi Long Châm x9]- Một bộ phi tiêu Tiên cấp có thể khắc ấn ký linh hồn lên dùng tinh thần lực điều khiển.
“hắc hắc Lại vừa đúng thứ ta cần.”
Thiên Kiệt nhanh chóng cầm lên tay chín cây Phi Long Châm vàng chóe, hắn liền khắc ấn ký đè lên vung tay ném đi, chín cây châm được tinh thần lực điền khiển lao vù vù như vũ bão bắn phóng khắp nơi xuyên thủng cả không gian.
“Haha đúng là đồ tốt.”
Hắn đắc ý cười lên ha hả lại phất tay ra, chín cây châm lại phóng vù vù đến tay hắn thu lại một cách nhẹ nhàng.
Diễm lúc này cũng bế hồ muội đến vật phẩm còn lại là một cái hộp dài, nàng nhẹ nhàng mở hộp ra.
[Tiên Lôi Tán x1]- Một loại ô thuôc tính lôi vật phẩm tiên cấp có thể che chắn cùng bổ sung thuộc tính hỏa tăng thêm hỏa lực bạo kích.
“Cái này! Hồ muội, cái này muội dùng đi.”
Thiên Kiệt đến đứng bên cạnh nói, Hồ muội nhìn hắn rồi cũng gật đầu nhe hàm răng nhọn nhảy xuống càm lấy cái ô rồi liền hóa thành hình người xoay một vòng, chiếc ô tỏa ra còn có những tia điện xanh nhè nhẹ lan tỏa khiến cô bé lúc này lại càng mang một vẻ đẹp đáng yêu nhưng tràn đầy nguy hiểm.
“Thứ này tuyệt quá! Muội cảm thấy tiên lực như được bổ sung không ít…”
“Haha vậy thì tốt! chúng ta đi tiếp thôi.”
Hắn lại quay ra gọi Mai và Thanh đang đứng ở ngay sau.
Cả năm người lại tiếp tục bước đi vào một Vân Môn cao khoảng một trượng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.