Chương trước
Chương sau
Thiên Kiệt nhìn ngắm chiếc hồ quái dị một hồi lâu rồi tất cả mọi người lúc này cũng đều đi ra, các nàng đều mang vẻ mặt như mắc tội ai lấy đều khó xử cúi mặt xuống e ngại, trên thân mặc giống nhau một loại thường phục mỏng nhìn giản dị nhưng lạ đầy vẻ quyến rũ…
“Chuyện trước đó…!”
Một cô gái bước đến định nói gì đó nhưng Thiên Kiệt nhanh chóng chặn lại.
“Các nàng không cần bận tâm! Chuyện đó ta còn phải cảm ơn mọi người haha.”
Hắn nói cười vui vẻ như đã gặp phúc trong họa. Nhưng trong phúc lại sinh họa, vẻ mặt lại nghiêm trọng đi.
“Tên của các nàng có thể cho ta biết không?”
Thiên Kiệt lại hỏi đến. Song các nàng cũng có chút ngượng ngùng rồi đều xưng hết danh tính ra. Cô gái hắn gặp đầu tiên khi tỉnh giấc tên là Diễm, con mắt đen tròn, bờ môi hồng mọng, mái tóc đen dài theo lưng, dáng eo thon ngực mông căng tròn. Nàng cũng là người có thân hình đẹp nhất trong các chị em.
Song, mỗi người còn lại đều mang nét đẹp riêng biệt lần lượt là Thanh, Trúc, Đào, Uyển, Nhi, Mai, Ly, Ngọc.
“Ta là Trần Thiên Kiệt mọi người cũng không cần khách sáo với ta đâu.”
Hắn trò chuyện với các nàng một hồi lâu rồi ngồi xuống tĩnh tọa khai triển thần thức, sau lần trò chuyện với Bà, hắn đứng dưới bóng cây gọi lớn đến đâu thì cây đại thụ vẫn im lìm không một tiếng động. Nhưng hắn biết Lang huynh cũng là được bà đưa đến kịp thời cứu hắn..
“Qua thời khắc sinh tử này lại biết được tin tức về người thân vậy cũng là tốt.”
“Bà Ngoại vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cha mẹ thì bị giam bắt. Bản thân mình lại vô lo vô nghĩ hơn chục năm nay”
Buồn vui lại cùng lúc lẫn lộn khiến hắn thầm nghĩ trong đầu, cơn tức giận lại bùng lên.
“Thiên Đạo lại là cái gì mà dám bắt cha mẹ ta chứ! Chết tiệt! Sẽ có ngày ta đủ mạnh liền tìm đến các ngươi tính sổ.”
Mặt hắn đột nhiên biến sắc long lực yếu ớt trong người lúc này tự nhiên bạo phát phóng ra khiến cả sơn động cũng phải rung chuyển. Song, hắn liền ý thức được chuyện này liền thu liễm lại.
Hồ muội cùng Lang Huynh cũng đã cùng lúc chạy đến.
“Ca ca Sơn động sắp sập rồi! Sắp chết thật rồii!”
Hồ muội hoảng hốt chạy đến ôm hắn nói gấp gáp.
“À là do ta là hơi súc động quá thôi haha. Không chết được đâu.”
Hắn nhìn vẻ mặt sợ hãi của mọi người lại gãi đầu cười khổ.
“Cái hồ này? Có ai phát hiện được gì không?”
Hắn hỏi xong ai cũng lắc đầu vô năng.
“Chúng tiểu nữ chỉ biết là… Nơi này, t..ắ..m rất mát.”

Một cô gái e thẹ bước ra đáp mặt mũi cũng hơi ửng hồng nhìn rất xinh đẹp.
“Thật sao! Tắm lại ta xem. hê hê”
Hắn vừa nói xong các nàng đều giật mình kinh hãi trước sự bỉ ổi đang lộ trên mặt Thiên Kiệt. Hồ muội lại sút cho hắn một phát vào chân khiến hắn nhảy dựng lên.
“Haha ta cũng chỉ là đùa một chút cho tan bầu không khí thôi.”
“Cái cây đó thì sao?”
Hắn lại chỉ về cây bầu trời hỏi tiếp.
“Muội cảm thấy trong đó có tiên lực đang chảy trong đó, mấy lần định đi đến nhưng đều là không được. Từ bờ bước ra qua ba trượng là khí lực trong đó lấp tức đẩy ngược ra…”
Hồ muội giải thích lại hiện tượng kỳ lạ của cái hồ cho hắn xong, chuyện này cũng khiến hắn phải đứng trầm tư một lúc.
“Hay là đại hiệp người cũng thử bước đến đi. Thực lực của người rất mạnh mẽ có khi.!”
Các cô gái lại bước đến nói rồi cùng nhau chung ý kiến muốn xem Thiên Kiệt, người con trai phải nói là anh hùng trong mắt các nàng.
“À các nàng cứ gọi ta là Thiên Kiệt được rồi.”
Nói xong hắn lắc người mấy phát rồi bước đi trê làn cát vàng tiến đến, qua hai trượng vẫn chưa thấy gì…
[Vù!]
Ngay lập tức đến trượng thứ 3 một luồng khí lực kình phong ập đến chặn lại nhưng hắn vẫn đứng vững ở đó lại gắng gượng bước thêm một bước.
Từ cây Thiên khung bắt đầu rung rinh cùng phóng ra khí lực như gió lớn khiến mặt hồ cũng phải rung động, từ vị trí của hắn đến cái cây vẫn còn bảy trượng nữa mới có thể đến…
Hắn lại gào lên tụ nguồn long lực bao phụ toàn thân, mỗi bước tiến như cả tấn dẫm xuống qua sáu trượng luông khí lực phóng đến khiến các cô gái cũng phải lấp hết đi sau vách đá chỉ dám ngó đầu ra nhìn hình ảnh mơ hồ.
Ở bờ lúc này chỉ còn Vân Lang đang bị khí lực vù vù thổi đến khiến làn lông khắp người từ đầu đến đuôi bay phấp phới cùng với Hồ muội ánh mắt đầy sự kính nể không ngừng hoan hô cổ vũ.
Đã đến chín trượng lúc này hắn như đã không thế tiến thêm một bước, quần áo bắt đầu có dấu hiệu bị áp cho rách nát đi không ít dần dần thân trên của hắn lại lộ ra một cơ thể lực lưỡng.
“Muốn chặn ta lại sao! Đừng có mơ!!”
Hắn quát lớn vung tay lên, chiếc nhẫn ở ngón trỏ bùng lên một lượng hỏa diễm to lớn hắn tóm lấy liền chắn ngực tiếp bước.
Khí nóng bùng lên cùng khí lực phóng thích khiến cho hắn lúc này không khác gì mảnh thiên thạch rực lửa đang lao đến.
[bùm]
Một tiếng nổ lớn cùng sóng lực bắn tứ phía phiến cho Hồ muội cùng Vân Lang cũng phải lui ra phía sau không ít.
Hắn cắm thanh đao chống xuống mà thở hổn hển.

“phù! Lão nhện này, ngươi cũng mạnh hơn không ít nhỉ…”
Hắn lại quay ra hỏi thanh đao, bốn con mắt như phấn khích lại dần dần nhắm mắt quay lại trong Hỏa nhãn giới chỉ ngủ say.
“hehe muội biết mà !... Ca ca là người rất lợi hại…”
“Chúc mừng đại hiệp…”…
Nhanh chóng Hồ muội cùng các cô gái đều bước ra chúc mừng cùng nhìn hắn bằng con mắt đầy ngưỡng mộ.
Thiên Kiệt thấy thế liền vui mừng quay ra gãi đầu cười ha hả, thân thể mảnh mai nhưng lại rắn chắc của hắn lúc này cũng khiến chị em phải đỏ mặt liền quay đi.
“Chỉ là ăn may thôi!”
Hắn cười nói xong lại đi tiếp đến cái cây, phía dưới cây có một bia đá nhỏ khắc chữ [Thiên Khung Trì] rồi lại có thêm một ấn ký tròn nhỏ vừa bằng ngón tay.
“Cái này hình như…”
Hắn tử hỏi thân song, liền đưa ngón tay cái dí vào.
[RẦM….!]
Một âm thanh lớn vang ra khiến cả sơn động cũng phải rung chuyển mạnh, xung quanh mặt hồ khí lưu chuyển mạnh mẽ không ngừng phun nước lên ào ào. Chỉ qua vài hơi thở các phiến đá to dài đến vài ba trượng không ngừng nổi lên trên mặt nước, dần dần bay nhè nhẹ lên không ngừng di chuyển theo quỹ đạo hình tròn.
Vài phiến đá dừng lại tạo thành vài bậc thang lên đến Thạch môn to lớn. Cùng lúc đó một giọng lão già liền vang ra khắp hang động.
“Chúc mừng ngươi! Đã vượt qua được khảo nghiệm thứ nhất của bổn tiên. Nơi đây là lối vào Thiên Khung Tiên Cảnh, bên trong có tổng cộng chín tầng tiên cảnh để khảo nghiệm, vượt ải mỗi tầng đều có tiên bảo-pháp bảo của ta để lại. Nếu vượt qua hết tất cả Cửu cảnh ngươi sẽ nhận được truyền thừa của Bổn Tiên!”
“Quy tắc! Tổ đội dẫn vào không được quá mười ba người ! Nếu ai bị rớt ngã, va bẫy, bị mê hoặc…Sẽ bị đưa ra ngoài! Nếu Cả dội thất, bại bí cảnh sẽ liền đóng lại.”
Lúc này lão già vô hình cũng không nói nữa, cánh cổng dần mở ra bên trong hiện một bầu trời sáng rực đầy mây bay nhìn rất kỳ diệu.
“Oa! Lại có loại vui chơi trúng thưởng như vậy? Các người cũng đến đây đi!”
Thiên Kiệt lúc này nhìn đến cảnh cổng kia, hắn như được mở mang tầm mắt lại đứng ngắm nghía xung quanh…
Hồ muội cùng Vân Lang nhanh chóng chạy đến chỗ Thiên Kiệt chỉ còn lại các cô gái nhìn nhau một lúc rồi cùng gật đầu bước đến.
“Chúng tiểu nữ đều được đại hiệp ra tay cứu giúp! Từ nay nguyện sẽ đi theo đại hiệp hầu hạ...”
Các cô gái lại bước đến nói khiến cho Thiên Kiệt cũng phải giật mình quay đi niệm kinh.
“À không vấn đề gì! Vào trong đó có cái gì tốt các người đều cùng ta lấy hết về. Vét sạch cái tiên cảnh này thì thôi!”
Nói xong Thiên Kiệt lại vẫy tay gọi tất cả mọi người cùng tiến lên những bậc thang đá đang bay lơ lửng rồi bước vào Thạch môn tiên cảnh…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.