Thiên Kiệt nhìn ngắm chiếc hồ quái dị một hồi lâu rồi tất cả mọi người lúc này cũng đều đi ra, các nàng đều mang vẻ mặt như mắc tội ai lấy đều khó xử cúi mặt xuống e ngại, trên thân mặc giống nhau một loại thường phục mỏng nhìn giản dị nhưng lạ đầy vẻ quyến rũ…
“Chuyện trước đó…!”
Một cô gái bước đến định nói gì đó nhưng Thiên Kiệt nhanh chóng chặn lại.
“Các nàng không cần bận tâm! Chuyện đó ta còn phải cảm ơn mọi người haha.”
Hắn nói cười vui vẻ như đã gặp phúc trong họa. Nhưng trong phúc lại sinh họa, vẻ mặt lại nghiêm trọng đi.
“Tên của các nàng có thể cho ta biết không?”
Thiên Kiệt lại hỏi đến. Song các nàng cũng có chút ngượng ngùng rồi đều xưng hết danh tính ra. Cô gái hắn gặp đầu tiên khi tỉnh giấc tên là Diễm, con mắt đen tròn, bờ môi hồng mọng, mái tóc đen dài theo lưng, dáng eo thon ngực mông căng tròn. Nàng cũng là người có thân hình đẹp nhất trong các chị em.
Song, mỗi người còn lại đều mang nét đẹp riêng biệt lần lượt là Thanh, Trúc, Đào, Uyển, Nhi, Mai, Ly, Ngọc.
“Ta là Trần Thiên Kiệt mọi người cũng không cần khách sáo với ta đâu.”
Hắn trò chuyện với các nàng một hồi lâu rồi ngồi xuống tĩnh tọa khai triển thần thức, sau lần trò chuyện với Bà, hắn đứng dưới bóng cây gọi lớn đến đâu thì cây đại thụ vẫn im lìm không một tiếng động. Nhưng hắn biết Lang huynh cũng là được bà đưa đến kịp thời cứu hắn..
“Qua thời khắc sinh tử này lại biết được tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-long-truyen-thua/1689196/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.