Lúc này Thiên Kiệt cùng Hồ Muội đi trên con đường đất ven đường là hàng tre cao vút tỏa bóng mát.
Một lúc sau đó có hai lão già tóc bạc một mặc đồ trắng ngự kiếm phi hành, một mặc đồ sắc lục ngồi trên chiếc quạt lớn.
Cả hai bay vù vù bay đến phía trên đầu một cậu thanh niên và cô bé gái.
“Phi Huynh! Cũng đến đây vì cỗ khí tức kia sao?”
Người đàn ông ngồi trên chiếc quạt hỏi.
“À thì ra là Tiêu Đệ! Đệ cũng biết rồi đấy haha”
Hai người họ lại cười ha hả. Song, cả hai người họ lập tức quay ra nhìn cậu thanh niên và cô bé kia.
Thiên Kiệt cùng Hồ Muội lại quay qua nhìn nhau khó hiểu.
“Này hai bạn nhỏ, vừa rồi có thấy ai trên lưng có cánh bay qua đây không?”
Một lão già ngồi trên quạt lớn hỏi.
“Không thấy! Không thấy! Bọn ta chỉ là khách đi đường, cũng đã đi ở đây gần nửa canh giờ rồi cũng không thấy ai có cánh cả.”
Cả Thiên Kiệt cùng Hồ Muội đều lắc đầu rồi nói.
Nghe thấy vậy hai lão già lại nhìn nhau một lúc sắc mặt có chút khó coi rồi bay đi.
Một lát sau lại có thêm hai người phóng đến một là nữ nhân nhìn thoáng cũng là người có tuổi ngồi trên lưng hạc trắng, một phía còn lại thì là nữ nhân ngồi trên đóa sen.
Cả hai nhìn đều thoát tục mang vẻ đẹp tiên nữ. Cũng là hỏi một câu giống hai lão già trước đó.
Họ cũng đều là không tin hai người trước bay trên trời lại là hai đứa bé cả ,rồi lúc sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-long-truyen-thua/1689183/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.