Giản Vi xấu hổ vô cùng, muốn rút tay về. Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, đáy mắt cất giấu ý cười, im lặng mà buông ra.
Giản Vi vội rút tay lại, giả vờ như không có việc gì, cười cười để che đi sự xấu hổ, nhìn Lâm Cẩn Ngôn hỏi:" ngọt không?"
Lâm Cẩn Ngôn cười như không cười, đáp lại cô:" rất ngọt."
Không biết thế nào, Giản Vi nghe thấy Lâm Cẩn Ngôn nói hai chữ này, bỗng cảm thấy có chút thẹn thùng.
Cô không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu xuống tiếp tục hái dâu tây.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô trong chốc lát, đứng dậy ngồi vào ghế nằm cách đó không xa.
Vị ngọt nơi đầu ngón tay vẫn còm vương trên môi, so với vị ngọt của dâu tây lại càng ngọt hơn.
Khóe miệng câu lấy một nụ cười, ánh mắt ôn nhu mà dừng ở trên người Giản Vi.
Giản Vi vẫn còn ở đó hái dâu tây, dâu tây sinh trưởng tự nhiên, không có nhiều thuốc, vô cùng ngọt.
Cô hái được đầy một giỏ, tính đem về cho dì Lan.
Hái xong dâu tây, đã gần ba giờ chiều.
Đứng dậy, liền thấy Lâm Cẩn Ngôn đang nằm nghỉ ngơi ở cách đó không xa. Cả người nằm ngửa ở trên ghế, tay gối ở sau đầu, ánh mặt trời rọi thẳng xuống dưới, cả người anh được bao phủ bởi quầng sáng màu vàng.
Bên cạnh còn một chiếc ghế khác, Giản Vi xách giỏ đi qua.
Lâm Cẩn Ngôn mở mắt, ngước lên nhìn cô:" hái xong rồi?"
Giản Vi mỉm cười gật đầu, đem giỏ dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-trong-tim-anh/2326814/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.