Giản Vi trong lòng vô cùng khẩn trương, đôi tay bất giác nắm chặt góc áo, trả lời nói:" cháu, cháu là Giản Vi."
Từ Lệ nhìn chằm chằm Giản Vi đánh giá một lát, cười cười, nói:" Giản Vi, thật là một cái tên hay."
Đối phương khí chất quá mức cao quý, tuy rằng mỉm cười, nhưng trên người lại tỏa ra cảm giác lạnh lùng xa cách.
Giản Vi cảm thấy có chút sợ hãi, đi lên phía trước một bước, lễ phép nói:" dì à, bên ngoài rất nóng, dì vào nhà trước đi ạ."
Từ Lệ nhìn cô một cái, khóe miệng hiện lên ý cười, sau đó mới xoay người đi vào nhà.
Giản Vi khẩn trương đến độ tim đập loạn, tại sao lại đến lúc dì Lan và Lân Cẩn Ngôn đều không có ở nhà.
Cô đi theo sau, mời đối phương ngồi, cố nặn ra một nụ cười, nói:" dì là mẹ của Lâm Cẩn Ngôn ạ?"
Từ Lệ " ừ" một tiếng, đáp lại:" đúng vậy."
Thanh âm không lạnh không nhạt, không dễ làm thân, Giản Vi có chút xấu hổ, vội nói:" dì ngồi đây đợi một lát, Lâm Cẩn Ngôn sắp trở về rồi ạ, cháu pha cho dì ly trà."
Từ Lệ cười cười:" làm phiền cháu rồi."
" Không phiền chút nào, dì à mời ngồi." Giản Vi nói xong liền xoay người đi pha trà.
Tới chỗ pha trà bèn lấy điện thoại gọi cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn đã sắp về đến nhà, thấy Giản Vi gọi điện, không chờ cô mở miệng, liền nói:" sắp về rồi."
Giản Vi sốt ruột, cố nén giọng nói xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-trong-tim-anh/2326813/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.