Hôm nay, La Thiếu Hằng cùng dì Vương đi dạo nửa ngày, cuối cùng không thể từ chối lòng nhiệt tình của bà ấy nên anh đã tới thăm nhà bà ấy, ăn xong bữa tối rồi mới về.
Vừa mở cửa ra, trong nhà tối đen như mực, anh cho rằng Thẩm Mạc Thành còn chưa trở về, bật đèn lên mới thấy giày của Thẩm Mạc Thành một trước một sau quăng ở trước cửa, một cái còn nằm nghiêng ngả trên sàn chứng tỏ lúc chủ nhân nó về đã rất vội vã.
Nhặt giày lên để gọn trong tủ giày, La Thiếu Hằng đi vào phòng khách, đặt bữa khuya vừa mua về lên bàn cơm, gọi một tiếng: “Mạc Thành ơi.”
Trong nhà không có người đáp lại, trên lầu cũng hoàn toàn tối om.
“Chẳng lẽ đã ngủ rồi?” La Thiếu Hằng cởi áo khoác xuống cầm trong tay, đi tới bật đèn cầu thang rồi lên tầng hai.
Lầu 2 im ắng, lúc đi ngang qua khách phòng phát hiện cửa phòng khẽ mở, dừng lại định thuận tay đóng lại, chợt nương theo ánh đèn hành lang hắt vào, La Thiếu Hằng nhìn thấy có bóng người trong phòng, thân hình thoạt nhìn có chút giống Thẩm Mạc Thành, nhưng căn phòng tối om không thấy rõ ràng lắm.
“Mạc Thành?” La Thiếu Hằng đi vào, vươn tay định bật đèn phòng lên: “Sao anh không bật đèn…”
“Đừng bật.” giọng Thẩm Mạc Thành truyền tới qua bóng tối, mang theo chút khàn khàn tựa như đã lâu không mở miệng nói chuyện.
Nghe giọng người yêu khác lạ, La Thiếu Hằng cho rằng đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ căn phòng tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-quay-ve/1897290/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.