Trên đường trở về, bên tai Thẩm Mạc Thành vẫn vang lên những lời Trần Trạm vừa nói, tay hắn càng nắm chặt vô lăng, tốc độ xe cũng càng lúc càng cao, đoạn đường phải mất nửa tiếng đi để hắn chỉ cần 20 phút là tới nơi, ngay cả tốc độ giới hạn trong nội thành cũng không để ý.
Hôm nay, La Thiếu Hằng ở nhà nhàn rỗi nhàm chán nên đã cùng dì Vương đi ra ngoài, trong nhà không có ai, Thẩm Mạc Thành vừa về tới nhà đã lên thư phòng, sau khi khởi động máy tính, hắn không chờ được mà cắm luôn USB vào, tìm thư mục mang tên “La Thiếu Hằng” liền ấn mở.
Bên trong thư mục đều là các video quay La Thiếu Hằng mấy năm trong viện điều dưỡng.
Chuột máy tính dừng ở video thứ nhất, ngón tay Thẩm Mạc Thành cứng đờ khoảng nửa phút mới ấn mở ra.
Video thực an tĩnh, hình ảnh có chút u ám, từ ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ thấy lúc này hẳn là chạng vạng, La Thiếu Hằng mặc áo sơ mi dài tay, ngồi trên băng ghế cạnh cửa sổ, camera chỉ quay được bóng lưng cậu.
Video đã trôi qua nửa tiếng mà La Thiếu Hằng vẫn giữ nguyên một tư thế ngồi im không nhúc nhích trước cửa sổ.
Nếu không phải thời gian vẫn còn nhảy ở góc màn hình thì Thẩm Mạc Thành cơ hồ cho rằng video đang được tạm ngừng.
Từ video có thể nhìn thấy một rừng cây nhỏ bên ngoài cửa sổ, Thẩm Mạc Thành không khỏi tò mò, nơi đó rốt cuộc có cái gì hay mà La Thiếu Hằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-loi-quay-ve/1897289/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.